Chương 17: Rơi xuống hầm băng

Editor – Tử Dương

Bách Chính đến bệnh viện nhưng không thấy Dụ Sân đâu.

Với cả danh sách bệnh nhân không phải muốn xem là xem, ngay lúc này người đầu tiên mà cậu nghĩ tới là Bách Thiên Khấu, nhưng Bách Chính lại nhíu mày, cuối cùng quyết định gọi cho Từ Học Dân.

"Bác Từ, giúp tôi điều tra một người trong bệnh viện."

Từ Học Dân rất vui khi thấy cậu gọi cho mình, thật ra ông vốn là quản gia riêng của Bách Chính, nhưng mấy năm nay Bách Chính quen sống buông thả nên nghiêm cấm Từ Học Dân can thiệp vào cuộc sống của cậu chứ đừng nói đến việc chủ động gọi điện, Từ Học Dân dám xuất hiện trước mặt cậu mà không bị cậu đánh một trận tơi bời là đã may phước lắm rồi.

Nghi phu nhân chẳng màng đến chuyện Bách Chính sống chết ra sao, Bách Thiên Khấu lại không quản được cậu. Còn Từ Học Dân là người được chỉ định chăm sóc Bách Chính từ lúc cậu mới sinh ra, nếu Bách thiếu muốn lên trời, Từ Học Dân chỉ hận không thể bắt thang cho cậu leo lên đó.

Đây là lần đầu tiên Bách Chính chịu gọi cho ông, Từ Học Dân kích động đến mức quên luôn mặt chữ.

"Bách thiếu, cậu từ từ, xong ngay thôi."

Trong lúc chờ đợi, Từ Học Dân bắt đầu lải nhải: "Khi nào cậu mới về thăm Bách tổng và Nghi phu nhân vậy, không phải tôi lắm miệng nhưng hơn nửa năm nay... không thấy cậu về..."

Bách Chính chán chết được: "Sao người bên ông làm việc chậm chạp quá vậy? Tất cả đều ăn cơm hết mà!"

Thật ra mới được hơn ba phút, nhưng Từ Học Dân biết tính cậu nóng nảy, đành kính cẩn nói: "Cậu đừng gấp, có liền có liền."

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Từ Học Dân nói: "Ở khoa hô hấp sát khu nội trú, lầu ba, phòng 306. Cô bé đó đang truyền nước biển."

Giây tiếp theo, Bách Chính liền cúp máy, ngầm tỏ ý khó chịu với Từ Học Dân.

Nhưng Từ Học Dân chẳng những không giận mà còn sướng rơn. Ông chợt nghĩ tới cái tên Dụ Sân, vừa nghe là biết ngay đó là tên của một cô gái, điều này làm bác Từ vừa vui vừa buồn.

Người thừa kế đáng thương của nhà họ Bách cuối cùng cũng trưởng thành.

Còn sắp biết yêu.

Bách Chính chạy tới phòng 306 nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường.

Hàng mi cong dài cùng mí mắt hạ xuống, tiếng hít thở nhẹ nhàng. Mu bàn tay trắng nõn thấp thoáng đường mạch máu xanh xanh đỏ đỏ nằm dưới kim tiêm.

Mà thiếu niên lúc nãy lại không thấy bóng dáng đâu. Báo hại cậu ôm nguyên bụng tức mà không có chổ xả, giống như không duyên không cớ tự dưng bị người khác dội nguyên chậu nước lạnh vậy.

Bách Chính tùy ý quen rồi, nhưng vừa bước được hai bước lại đột nhiên nhớ thái độ thuyết trình lúc sáng của cô, im lặng như hai kẻ xa lạ, ánh mắt lạnh lùng đó đến giờ vẫn khiến cậu cảm thấy bức bối. Nhưng cũng tại cậu quá đáng nên cô mới lâm vào tình cảnh này.

Bách Chính biết rõ mục đích mình tới đây không chỉ đơn giản là muốn thăm cô. Cậu còn muốn cô cười, muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó thêm lần nữa.

Haizz, xem như cậu mắc nợ tiểu quỷ này đi.

Bách Chính ra ngoài phòng bệnh, xuống lầu. Lần theo kí ức tìm căn phòng Đinh Tử Nghiên từng lưu trú hôm qua, bên trong có cô y tá đang ghi số liệu.

Bách Chính hỏi y tá: "Chị có thấy chiếc cúp lưu ly nào bị vứt thùng rác không?"

Y tá nói: "Cái này chị cũng không rõ, em thử hỏi cô dọn vệ sinh xem sao, à, là cô đó đó."

Phiền thật.

Bách Chính cố nhẫn nại tìm cô dọn vệ sinh hỏi lần nữa.

Cô dọn vệ sinh vừa lau nhà vừa nói: "Chắc vứt rồi, ở bệnh viện này sáng nào cũng có người tới dọn rác, đúng là cô có thấy chiếc cúp đó nhưng nó vỡ tan tành như vậy con còn tốn công tìm chi cho mệt?"

Bách Chính nhíu mày: "Vứt ở đâu?"

"Kho rác sau lưng bệnh viện, hình như giờ này là giờ xe rác tới gom thì phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!