Chương 14: Dễ lừa

Editor – Tử Dương

Kiều Huy cũng biết vì sai lầm của mình mà cả đội rơi xuống thế hạ phong, cảm giác áy náy đó buộc cậu phải quay về trạng thái nghiêm túc.

Tay nhất quyết không run, mắt nhìn chằm chằm quả bóng.

Tuy đã có màn thắng mở màn, tuyển thủ Tam Trung cũng khuyên Mục Nguyên thả lỏng, nhưng khi đã thật sự đối đầu Hành Việt rồi, lần đầu tiên Tam Trung cảm nhận được áp lực nè nặng trên vai mình.

Tuyển thủ Hành Việt không có hệ thống huấn luyện bài bản, kỹ thuật còn non kém, tất cả những gì bọn họ có chỉ là lòng quyết tâm và sức mạnh bền bỉ.

Nhưng mạnh đến cỡ này thì... Tam Trung ăn không tiêu.

Bọn họ ăn gì để lớn vậy?

Lực phát bóng của Bách Chính rất mạnh, nếu không chú ý, bọn họ sẽ bị mất điểm, mặc dù tiếp được bóng, nhưng trong lòng lại khổ không thể tả.

Không một ai trong số bọn họ dám coi thường đối thủ.

Trận chung kết thi theo hình thức 5 ván thắng 3, mỗi ván phải đạt 15 điểm và tạo khoảng cách ít nhất hai điểm trước đội kia mới được tính là thắng một ván. Bất kì đội nào được 8 điểm trước thì hai đội đổi sân, đội đang phát bóng vẫn tiếp tục phát tiếp.

Tam trung vì trận thi đấu này mà tốn mất hai tháng huấn luyện, nhưng sau ba ván, bọn họ phải đối diện với chiến tích 1:2, Hành Việt dẫn đầu một ván! Nếu cứ tiếp tục thế này, Hành Việt ăn chắc giải quán quân năm nay!

Mỗi tuyển thủ đều cứng cả người.

Trong sân từ trạng thái sôi trào chuyển sang căng thẳng.

Đến ván thứ tư, trong sân chuẩn chuẩn bị có sự chết bóng. (*bóng chết vì sắp thay người)

Hai bên đều thăm dò cách chơi của đối thủ, phòng thủ nghiêm ngặt. Trán họ lấm tấm mồ hôi, thần kinh căng chặt.

Huấn luyện viên Tam Trung yêu cầu tạm dừng, bọn họ muốn đổi người.

Tam Trung có rất nhiều tuyển thủ dự bị, thừa sức chơi nốt trận còn lại. Nhưng bên Hành Việt chỉ có chừng ấy người, không có tuyển thủ ra thay. Kiều Huy nôn nóng: "Chính ca!" Điểm mạnh của bọn họ không phải là môn bóng chuyền này, mới đầu chỉ muốn chơi thử ở trường, ai ngờ lại được thi liên kết.

Bách Chính mím môi: "Không sao."

Trán cậu ướt nhẹp mồ hôi, cơ bắp vừa đau vừa thốn.

Tiếp tục cuộc thi, nhờ có tuyển thủ bổ sung mà bên Tam Trung được tiếp thêm sức, ván này Tam Trung thắng.

Thành tích lại san bằng tỉ số 2:2, tuyển thủ Tam Trung thở hắt ra.

Chơi bóng chuyền căng thẳng không kém gì bóng rổ, bầu không khí khẩn trương lan khắp khán đài, tim Dụ Sân đập mạnh, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Đến ván cuối cùng, điểm số hai đội vẫn ngang ngửa nhau, áp lực càng lúc càng lớn.

Một quả cuối cùng.

Bách Chính chợt nhớ tới hôm cuối tuần trước, ánh mắt trong trẻo của Dụ Sân soi sáng con người cậu, còn hỏi cậu rằng: "Bách Chính, anh sợ thua à?"

Không, cậu không sợ. Đời cậu đã quen nhìn vẻ coi thường của Mục Mộng Nghi, cùng vô số lần thất bại trước Mục Nguyên.

Nhưng...

Bách Chính ngẩng đầu, ngay lúc này, ông đây muốn thắng!

Tiếng lòng Bách Chính đang gào thét dữ dội, cậu trả bóng về hướng góc chết mà các tuyển thủ không với tay tới được.

Một cái chớp mắt, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, bóng lướt qua lưới, các tuyển thủ Tam Trung vội nhào qua cứu bóng. Quả cuối cùng đó nện thẳng vào mặt một tuyển thủ, rồi nằm yên vị ngoài đường biên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!