Chương 11: Hào quang

Editor – Tử Dương

Dụ Sân quay lại lớp trả điện thoại cho Tang Tang, hai mắt Tang Tang tỏa sáng lấp lánh: "Quay được clip nào chưa?"

Dụ Sân lắc đầu.

"Vậy cậu mượn điện thoại làm gì?"

"Gợi 110 hoặc 120." Chẳng phải cảnh sát và xe cứu thương trong thành phố lúc nào cũng tới rất lẹ sao

Tang Tang ngẩn người, ngay sau đó là một tràn cười hô hố cùng tiếng dọng bàn đùng đùng.

Dụ Sân chẳng thấy buồn cười chổ nào, cô ngồi xuống tiếp tục làm bài tập.

Trong tiếng ồn ào của lớp, một lá bài poker bay qua chân Dụ Sân, mấy ngồi nam sinh ngồi dãy trước quay đầu đỏ mặt nói: "Cậu nhặt hộ mình được không? "

"Ừm." Dụ Sân nhặt lên đưa cho cậu chàng.

Mấy chuyện tương tự thế này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, Tang Tang bất mãn trừng bọn họ: "Mấy người cụt tay hết hả?"

Các nam sinh cười ha ha, có người còn chọt chọt đứa kế bên nói: "Nói thiết chứ mình thấy tính Dụ Sân quá tốt luôn í, y chang lớp trưởng nhà mình."

Mấy người xung quanh liền tán đồng phụ họa: "Đợt chạy 2000m hôm trước có mỗi Dụ Sân chịu đưa nước cho mình."

"Bạn ấy cũng tới khu bóng chuyền nữa."

Lúc đầu mọi người còn tưởng Dụ Sân chảnh chọe, khó làm quen vì phần lớn những cô gái xinh đẹp đều có tính tình như vậy, nhưng sau khi tiếp xúc mấy tuần nay, mọi người lại thấy cô hiền đến độ không thể nào hiền hơn được nữa.

Vùng sông nước nuôi nấng một Dụ Sân xinh đẹp khả ái mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra, hiện tại đa số nam sinh trong lớp đều coi cô như mối tình đầu lý tưởng, có người còn lén chụp cảnh cô đang học bài làm ảnh đại diện.

Kết thúc tiết thứ hai của buổi tự học, dãy bàn đầu đột nhiên ồn ào.

Dụ Sân ngẩng đầu thấy Đinh Tử Nghiên nổi nóng.

Cô ta quạo quọ hét vào mặt nữ sinh ngồi trước: "Cậu muốn tán phét thì làm ơn ra ngoài gọi dùm cái, nghe mà phát tởm, không tài nào ôn bài được."

Nữ sinh đỏ mặt, ba chữ mình xin lỗi mới nói được một nữa đã bị câu sau của Đinh Tử Nghiên chọc giận: "Không cho gọi thì thôi, mắc gì tởm." Đúng là cô gái này đang nói chuyện phiếm với bạn trai nên tự động nhỏ tiếng lại. Vì bị bạn trai chọc nên cô mới cười, ai ngờ Đinh Tử Nghiên vì chút chuyện bé tẻo teo mà cáu lên.

Nữ sinh ngồi cùng bàn kéo tay bạn mình, nhưng đã vào cái trường này học rồi thì không ai hiền cả. Nữ sinh rút tay ra, tức tối nói: "Ngày nào tới tiết thứ ba buổi tự học là cậu lại gọi cho Mục Nguyên nói chuyện oang oang mà tụi này có nói gì đâu? Cứ mỗi lần chuyện tình cảm của cậu có vấn đề là lại lấy bọn tôi ra trút giận, ai mà chẳng biết cậu luôn là người chủ động tìm Mục Nguyên trước."

Đinh Tử Nghiên giận đỏ mặt: "Mày nói cái gì? Có ngon nhắc lại nghe xem!"

Nữ sinh ngồi cùng bàn khuyên ngăn: "Được rồi, được rồi..."

Lớp học toàn người nhìn, Đinh Tử Nghiên nhớ câu nói lúc nãy của nữ sinh kia mà mặt mũi không biết để đâu. Mục Nguyên có thể coi là người khá nổi tiếng bên tam trung, luôn sống ngay thẳng và thích giúp đỡ mọi người. Hơn nữa thứ hai và thứ sáu tuần nào cũng có siêu xe đưa đón.

Lúc trước vì có người không biết gia thế Mục Nguyên ra sao nên mới đánh bạo hỏi thẳng Đinh Tử Nghiên.

Đinh Tử Nghiên nói Mục Nguyên là anh họ Bách Chính. Sau đó còn bổ sung thêm một câu, ba anh ấy có mở công ty ở tỉnh.

Mọi người đều ngạc nhiên: "Vậy nhà anh ta chắc phải giàu hơn nhà Bách Chính rồi?"

Ánh mắt Đinh Tử Nghiên gượng gạo, nhưng ngoài mặt vẫn cười: "Đương nhiên." Cô ta nói dối, thật ra nhà Mục Nguyên rất nghèo, nhờ Nghi phu nhân bỏ vốn giúp đỡ nên ba Mục Nguyên mới có tiền mở công ty, siêu xe cũng là Nghi phu nhân cho người đưa đón cháu trai, suy cho cùng, toàn bộ đều là tiền của nhà họ Bách.

Mọi người không biết nên ai cũng hâm mộ cô ta vừa có bạn trai giàu vừa được bạn trai chiều chuộng, nhưng cũng chính vì Mục Nguyên luôn đối xử tốt với tất cả mọi người nên Đinh Tử Nghiên mới không có cảm giác an toàn. Đó cũng là lý do tại sao cô ta luôn bám theo Mục Nguyên, mặc dù Mục Nguyên chưa nói gì nhưng ai ngờ chuyện này lại biến thành trò cười trong mắt đám bạn cùng lớp.

Đinh Tử Nghiên có ảo giác tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường, âm thầm cười cô ta không xứng với Mục Nguyên.

Cô ta muốn phản bác nhưng đúng lúc này tiếng chuông lại vang lên, Đinh Tử Nghiên có việc cần giải quyết nên chỉ lạnh lùng liếc bạn học kia một cái, sau đó chạy ra ngoài theo hướng qua ban mười lăm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!