Đầu tháng năm, mùa hạ mới tới, gần đây thi thoảng lại có mưa.
Trên đường tới trường học, Dụ Sân dùng cặp sách che lên đỉnh đầu, xe buýt đông nghịt người, người đi xuống đùn đẩy nhau, trong lúc không cẩn thận Dụ Sân bị đụng một cái, cặp sách rơi xuống, đúng lúc rơi vào trong vũng nước.
Người kia vội vàng, đụng phải người khác cũng không xin lỗi cứ thế bỏ đi.
Dụ Sân vội ngồi xổm xuống, muốn nhặt cặp sách lên.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, trên đỉnh đầu được một chiếc ô che khỏi bầu trời u ám, một cánh tay thon dài, nhận lấy cặp sách ướt sũng của cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn chàng trai kia một cái.
Dụ Sân cắn môi, vội vàng lùi ra sau: "Sao lại là anh?"
Nói tới cũng trùng hợp, chàng trai này tên là Bách Chính, là em họ của Mục Nguyên.
Dụ Sân ở Tam trung thường xuyên nghe các bạn học bàn tán về chuyện của Bách Chính.
"Đại lão của Tam trung kia, thái tử nhà họ Bách, thời gian trước đánh tên Trương Khôn của Hoa Quang nhập viện luôn."
"Tớ biết tớ biết nè, nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, có lần tan học tớ về nhà, nhìn thấy đám người bọn họ đứng hút thuốc ở đường Thanh Thạch, những người xung quanh đều đi vòng qua."
"Tớ nghe nói thái tử này thích Đinh Tử Nghiên, thật hay giả đấy?"
……
Liên quan tới tin đồn của chàng trai này, thực thực giả giả, chẳng có câu nào tốt đẹp.
Dụ Sân vốn chẳng để bụng, nhưng hôm trước, Mục Nguyên đưa cô về nhà bị Bách Chính nhìn thấy.
Con phố trên đường Thanh Thạch, hoàng hôn đẹp mắt, không biết tại sao, hắn bỏ mặc đám anh em đi tới, nhìn thẳng vào cô, mãi lâu sau hắn cong môi lên:"Em xinh thật đấy."
Đám Kiều Huy bọn họ ở phía sau huýt sáo lên, sắc mặt Mục Nguyên lạnh lẽo.
Dụ Sân tức giận lườm hắn một cái.
Bách Chính liếm môi, ngược lại cười cười.
Đã qua vài hôm, Dụ Sân bắt gặp Bách Chính và Đinh Tử Nghiên ngoài cổng trường.
Trên cổ chàng trai có một hình xăm điên cuồng, Đinh Tử Nghiên lo âu gấp gáp, biểu cảm của hắn lại chậm chạp vô cùng.
Dụ Sân cau mày, vốn định đi đường vòng, không ngờ lại nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đinh Tử Nghiên nói: "Mục Nguyên quyết tâm chia tay với em, anh ấy thích một học sinh mới chuyển tới, đúng là quá đáng lắm rồi.
Bách Chính, em khó chịu quá, anh nhất định phải giúp em, không phải anh nói bảo vệ em sao?"
Bách Chính cong môi: "Cô muốn tôi giúp cô thế nào?"
Đinh Tử Nghiên cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn một cái, vô cùng hi vọng nói: "Anh, anh giúp em giải quyết Dụ Sân kia đi, em biết anh có cách.
Còn có, đừng để Mục Nguyên phát hiện được."
Loại chuyện này, Đinh Tử Nghiên vốn chẳng nắm chắc, dù sao thì Bách Chính giống như một cơn gió không sờ tới được, ai cũng chẳng thể nào khống chế được hắn.
Nhưng Bách Chính nghĩ ngợi, tùy tiện đáp một tiếng: "Được."
Đinh Từ Nghiên vui mừng quá đỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!