Chương 105: Công Chúa Và Ác Long 3

Công chúa không hề biết rằng hắn không vui.

"Ngươi sao vậy?"

Thật sự bị hỏi tới rồi, hắn lại chẳng thể nào giải thích được nỗi khó chịu trong kì động dục này, chỉ buồn bực nói: "Không sao."

Quãng thời gian trước ban đêm hắn còn có được một chút thanh tịnh, thời gian này cơ thể nóng nảy tới nỗi mất cả ngủ.

Hắc long biết, bản thân hắn bắt buộc phải ra quyết định, hắn cần phải trở về thánh địa.

Tiểu công chúa ngủ trên chiếc giường xa hoa lộng lẫy, lúc tỉnh dậy phát hiện mình đang bay trên trời.

Trời còn chưa sáng, có lẽ sợ nàng lạnh nên trên người được quấn thêm một chiếc thảm nhỏ.

Nàng ngồi dậy, dụi mắt hỏi: "Chúng ta phải đi nơi nào?"

Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên: "Đưa ngươi về nhà."

Tiểu công chúa nhẹ "ý" một tiếng, nàng không thể nào ngờ tới hắc long đột nhiên đưa nàng quay về, đã rất lâu rồi chưa về, nàng rất nhớ cha và anh trai.

"Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?"

Hắc long nói: "Ừ."

Rõ ràng nàng đang rất vui: "Rất lâu ta chưa gặp cha rồi, chắc chắn bọn họ cũng rất nhớ ta."

Câu nói này giống như đâm vào tim hắn, trong lòng hắc long xuất hiện cơn tức giận không thể nào kiềm chế được, không nỡ rời xa hắn thì thôi đi, lại còn hân hoan vui mừng như vậy!

Hắn lắc đuôi một cái, vốn bay tới hướng vương quốc Ulas, hiện giờ trực tiếp quay đầu bay ngược trở về. 

Trước mắt không xa là hoàng thành, tiểu công chúa gấp lên: "Này, đã sắp tới rồi, đừng quay lại có được không?"

Hắc long giận tới phát run, quyết tâm không đưa nàng quay về vương quốc càng thêm kiên định.

Lúc tiểu công chúa quay lại đầu tóc rối tung lên, nàng bị con hắc long vui vẻ thất thường này đưa về sơn động, ném lên trên giường.

Hứng thú nổi lên bay đi bay lại, chỉ là ban đêm bọn họ bay ra ngoài hóng gió?

Mà trên đường quay về hắn chẳng thèm dịu dàng ân cần nữa, thảm nhỏ của nàng bay mất hắn cũng chẳng lo.

Phải biết rằng nàng chỉ có mỗi một chiếc thảm đó thôi.

Tiểu công chúa có chút tủi thân, là ngươi muốn đưa ta về nhà mà, hiện giờ hối hận thì thôi đi lại còn phát cáu gì chứ.

Cánh tay và cảng chân nàng lạnh cóng, tính tình có tốt hơn nữa cũng sẽ tức giận, nàng vùi mặt vào chiếc chăn mềm mại, không thèm nhìn hắn nữa.

Hắc long đỏ mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nàng tới chỗ này sắp được hai tháng rồi, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, hôm nay là lần đầu tiên nàng nổi giận. 

Lúc ngủ cũng không nghiêng về phía hắn nữa.

Trong lòng hắn nghẹn đến hoảng, rõ ràng vẫn còn đang dỗi nàng, lại sợ nàng không vui.

Hắc long thu nhỏ cơ thể một vòng, dùng móng khẽ ấn ấn vào đống nhỏ trong chăn.

Một cánh tay nhỏ trắng mềm giơ ra khỏi chăn, đập hắn: "Ngươi đi ra!"

Được đấy, tiểu công chúa cũng rất có tính tình mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!