Editor – Tử Dương
Đêm tháng mười, mùi thuốc lá pha lẫn hương rượu lan khắp không khí.
Trong con hẻm mờ tối dưới ánh đèn đô thị, tiếng động cơ ầm ầm phát ra từ những chiếc xe máy.
Lốp xe cọ xát xuống mặt đất, âm thanh vô cùng chói tai, thiếu niên cầm đầu chống đôi chân dài, ngừng xe trước cửa quán bar.
Tay cậu cầm côn, đầu mang nón bảo hiểm, phía sau thấu kính có thể lờ mờ thấy được đôi mắt đen nhánh hẹp dài, nhanh chân bước vào.
Bảy tám thiếu niên khác cũng cầm côn, ào ạt xuống xe, chạy theo thiếu niên kia.
Cả đám trai gái đang uống rượu nhảy nhót trong quán bar thấy bọn người này chắc đến đây gây sự, nên ai nấy đều tự giác nhườn đường.
Cũng có vài thành phấn lớn gan, lén lút ngó đầu hóng hớt.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không biết."
"Bọn họ định làm gì? Nhìn đám xã hội đen này coi bộ khó chơi."
Thiếu niên đá văng vách từng cửa một, trong phòng dội ra tiếng chửi rủa, nhưng khi thấy đám hung thần ác sát đứng sau, lập tức im bặt.
Bách Chính đá đến phòng thứ sau thì cuối cùng cũng tìm được người mà mình muốn tìm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trong phòng toàn là tiếng chửi rủa, thỉnh thoảng còn có tiếng ủng hộ phấn khích. Cô gái mặc váy trắng thét chói tai vì bị một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng đè dưới thân, váy vén lên tận eo, nước mắt rơi như mưa.
Gã đàn ông "dây chuyền vàng" nghe tiếng cửa đá văng, mất hứng quay đầu lại, ngay sau đó, người còn chưa rõ là ai thì đã bị tên thiếu niên tẩn cho nhừ tử. Gã đàn ông rên rỉ, tim gan phèo phổi gần như vỡ nát, gã hô to: "Thằng chó nào không muốn sống mà dám đến đây ra oai ở địa bàn bố mày vậy!"
Đáng tiếc còn chưa dứt câu, chiếc ống thép lạnh lẽo nặng trịch đã lưu loát hạ xuống tay gã, thiếu niên cầm đầu bất cần nhìn quanh, khuất sau chiếc mũ bảo hiểm là giọng nói ngang ngược: "Xử bọn nó."
Toàn bộ đám người đứng sau cậu đồng loạt hành động.
"Dây chuyền vàng" cuống quýt hét lên với đám đàn em: "Một đám rác rưởi vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh chết thằng nhãi này cho tao!"
Câu lệnh của gã như có tính hiệu, bọn đàn em lưỡng lự cả buổi mới dám ùa lên.
Bình rượu nát bươm, mùi rượu nồng nặc tỏa ra chỉ trong khoảnh khắc ngẳn ngủi, cuộc chiến nghiêng dần sang một phía, thiếu niên cao gầy xông vào đám đàn ông, cậu xuống tay vô cùng tàn nhẫn, đè gã "dây chuyền vàng" và lũ đàn em quất tới tấp.
Trong lúc hỗn loạn, một thiếu nữ mà không ai nhận ra sự tồn tại của cô đến giờ mới ngẩn đầu lên. Dụ Sân lê cái đầu đang xoay mòng mòng của mình chạy đến chổ cô gái váy trắng gần chiếc sô pha kia.
"Đừng khóc, không sao rồi."
Cô chỉnh váy áo lại cho cô gái, nhưng cô gái còn khóc dữ dội hơn.
Mặt Dụ Sân bê bết máu.
Trán cô bị thủng một lỗ nhỏ, máu chảy ròng ròng, nhìn rất đáng sợ.
Cô gái ngồi gần sô pha tên Đinh Tử Nghiên, nhan sắc xinh đẹp. Trên người thoang thoảng mùi rượu, cô ta không đoái hoài gì đến lời an ủi của Dụ Sân, chỉ lo khóc lóc.
Đầu Dụ Sân đau như búa bổ, thấy cô gái không sao nên không hỏi nữa.
Thực tế chuyện xảy ra tối nay đối với Dụ Sân mà nói hoàn toàn là tai bay vạ gió. Anh hai bị bệnh nên cô phải từ thị trấn lên thành phố T mua thuốc.
Trên đường đi bắt gặp Đinh Tử Nghiên bị đám người này cưỡng ép vào bán bar, người xung quanh không ai dám cứu cô ta.
Dụ Sân cắn răng, quyết định phải giúp cô gái này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!