Chương 5: Biệt Thự 3

Một tay đang cầm điện thoại của Diệp Hoài Duệ chững lại, ánh mắt anh sững sờ nhìn trên bàn.

Anh bỗng nhiên chú ý tới một điểm rất quỷ dị cũng như rất đáng sợ.

Trong dòng chữ "Trả lời ta", móc cuối của chữ ta* được kéo ra rất dài, đầu móc cong vào trong, nhìn qua rất giống số 6.

*Đây là chữ ta:

Đặc điểm của chữ viết này thực sự rất quen thuộc.

Cách đây không lâu Diệp Hoài Duệ từng nhìn qua cái móc hình số 6 như vậy —— đó là ở dòng chữ được viết ở trên trang nhất của tờ báo trong ngăn bàn!

—— Không thể nào!?

Trong đầu pháp y Diệp hiện đang loạn cào cào.

Trong phút chốc, đầu anh đã nảy ra vô số tưởng tượng về những trò chơi khăm mà anh có thể đang gặp phải: Có ai đó đã dùng trăm phương ngàn kế để khiến anh mua lại căn biệt thự này, phát hiện ra cái mật thất này, nhìn thấy chữ viết trên báo, sau đó tìm một cách nào đó để lưu lại chữ viết bằng nước để trêu chọc anh.

—— Nhưng mà nghe thôi cũng thấy nó rất vô lí rồi!

Đúng, nó rất vô lí, nhưng mà nghĩ theo cách đó dù gì cũng đỡ hơn là phải đối mặt với những thứ đang xuất hiện trước mắt anh ngay bây giờ.

Hơn nữa anh cũng chỉ là một pháp y cực kì bình thường chả có một tí ti gì liên quan đến vụ án năm đó, ai lại muốn dùng cái phương thức rườm rà như thế này để giày vò anh chứ?

Bây giờ Diệp Hoài Duệ đang phải đối mặt với 2 lựa chọn là "ngay lập tức xoay người bỏ chạy" và "tiếp tục ở lại xem tình hình", anh xoắn xuýt trong 30 giây nhưng rồi cuối cùng cũng không thể cưỡng lại lòng hiếu kì mãnh liệt của bản thân, anh dịch cái ghế sát lại cái bàn hơn một chút rồi chấm ngón tay vào trong tách trà, viết xuống phía dưới cái dòng "Trả lời ta" đã sắp khô lại:

[ Anh là ai? ]

Diệp Hoài Duệ đương nhiên vẫn biết đọc và viết chữ phồn thể, nhưng anh cố ý viết chữ giản thể để thăm dò phản ứng của đối phương.

Ngay sau đó, bàn tay vô hình kia đã viết câu trả lời ở ngay bên cạnh:

[ Ngươi không biết? ]

(Ở đây Ân Gia Mính dùng chữ phồn thể để viết hết đấy nhá)

Tay Diệp Hoài Duệ run một chút, suýt chút nữa thì viết xuống lời đáp "Anh là Ân Gia Mính".

Nhưng ngón tay của anh dừng lại ở giữa không trung.

Lý trí nói cho anh biết, điều này là không thể nào.

Vì vậy, Diệp Hoài Duệ suy nghĩ một chút, sau đó đổi thành:

[ Anh...! hẳn là quỷ, nếu không thì là hung thủ giết người.

]

Câu trả lời này dường như đã làm đối phương tức giận.

Bàn tay vô hình kia nhanh chóng xóa đi hàng chữ đó, viết xuống lời đáp cực nhanh:

[ Ta không phải quỷ, cũng không phải hung thủ!!! ]

Từ ba cái dấu chấm than kia, Diệp Hoài Duệ cảm thấy rằng, cho dù bên đối phương có nói đúng hay sai, thì hình như cũng hơi kích động quá rồi.

Lúc này, lại xuất hiện thêm vài chữ viết mới.

[ Ta không có cướp bóc! Cũng không có giết người! ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!