Chương 35: Di truyền - 04

[…Tôi nhớ khi đó A Hổ mới đi làm chưa được bao lâu, đã nghe nói thằng nhóc ấy gây ra tai họa lớn như vậy, thực sự là…]

Ân Gia Mính ngồi cạnh Diệp Hoài Duệ, kể cho người duy nhất có thể bầu bạn cùng cậu về chuyện xưa của mình với A Hổ.

Những hồi ức này rất đỗi vụn vặt, nhưng Ân Gia Mính đều nói ra một cách nghiêm túc, Diệp Hoài Duệ cũng cẩn thận lắng nghe.

[Chẳng qua cái này cũng không trách được nó, là do hai tên người nước ngoài kia khinh người quá đáng, ép A Hổ phải động tay động chân…]

Trong ký ức của Ân Gia Mính, A Hổ là một người quật cường, thật thà chất phác, bốc đồng, dễ gặp rắc rối, nhưng cũng là một chàng trai có tình có nghĩa.

Khi A Hổ mới được tuyển vào khách sạn làm bảo vệ, trong một đêm đi trực, vừa vặn gặp phải hai người khách nước ngoài đang bắt nạt nữ nhân viên phục vụ trên hành lang.

Những người đó đã uống chút rượu, ỷ vào quốc tịch và địa vị cao quý của quốc gia, họ đã ép một cô phục vụ trẻ tuổi vào phòng cho khách.

Lúc đó, cô gái nhỏ vô cùng sợ hãi, bởi vì khiếp sợ quá mức, thậm chí đến khóc cũng không thành tiếng, hai chân cô đều nhũn ra, không có cách nào đứng thẳng, chỉ có thể để mặc cho hai người đàn ông cao lớn một trái một phải nắm lấy cánh tay rồi kéo vào trong phòng.

Năm đó, loại chuyện thế này chỉ là chuyện thường như cơm bữa.

Nếu cô gái phải chịu thiệt thòi vì nó, đừng mơ đến chuyện có cửa cho kiện cáo, có thể nhận được 200 tệ tiền bồi thường đã coi như chủ thuê có tình có nghĩa lắm rồi.

Chỉ cần không dính đến mạng người, đơn giản sẽ không có ai quan tâm cả.

Cho dù có án mạng xảy ra, những người liên quan chắc chắn sẽ không bị trừng phạt nặng, chỉ cần bỏ ra một ít tiền để dọn dẹp sạch sẽ, sau đó trở về nước lánh nạn, cứ như vậy là có thể cho qua một vụ án mạng dễ dàng như xé một tờ giấy.

Cũng may, cô gái có vận khí không tồi, đúng lúc nguy cấp thì đụng phải A Hổ đang đi tuần.

Đọc Full Tại

Thằng nhóc khờ khạo đó, mặc kể đối phương là dân Kim Thành hay khách quý nước ngoài, thấy cô gái bị ăn hiếp liền xông lên tung cho một đấm.

Miệng lưỡi A Hổ vụng về, không thông thạo ngoại ngữ, hai người nước ngoài lại quen thói kiêu ngạo, bị đánh tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua.

Thế là hai bên xô xát với nhau, quyền qua cước lại, gào thét chửi bới, phút chốc đã hỗn loạn thành một nồi cháo…

Cho tới khi tổng giám đốc Ân Gia Mính nhận được tin báo rồi vội vàng đến, hai người nước ngoài gây hấn đã được đưa vào bệnh viện, kêu gào khóc lóc nhờ bác sĩ chữa trị vết thương, còn A Hổ thì bị đưa đến đồn cảnh sát…

"Sau đó thì sao? Cậu phải làm gì bây giờ?"

Diệp Hoài Duệ không kìm được hỏi.

Kim Thành trông như thế nào trong thập niên 70 – 80, Diệp Hoài Duệ cũng có một chút hiểu biết nhất định về khoảng thời gian này.

Anh có thể tưởng tượng, một thằng nhóc con tầm thường như A Hổ, vì đánh nhau với người nước ngoài mà bị rơi vào hệ thống cảnh sát còn nằm dưới quyền quản lý của chính quyền thực dân lúc bấy giờ, cho dù không chết thì cũng bị lột mất một tầng da.

[Còn có thể làm gì khác nữa?]

Ân Gia Mính thấp giọng cười:

[Tất nhiên là nghĩ cách đưa người ra ngoài.]

Để giữ được cái người cứng đầu ngốc nghếch mới làm việc chưa đầy ba tháng, Ân Gia Mính đã phải nhọc lòng không kém.

Vừa đền tiền, vừa phải nhờ vả vào các mối quan hệ, còn không thể không đi cầu xin người cha của mình một cách rẻ mạt, tốn rất nhiều tiền của, rốt cuộc đến ba ngày sau mới có thể đưa A Hổ ra ngoài.

Khi đó, A Hổ đã bị chỉnh đốn một vòng trong trại giam, thân thể đầy thương tích, khóe miệng nứt ra một mảng lớn, lúc nói chuyện cũng không thể duỗi thẳng lưỡi.

Ân Gia Mính không trách thằng nhóc về việc gây ra phiền toái lớn cho mình, sau khi đưa người ra ngoài, cậu chỉ hỏi nhóc ấy cảm thấy thế nào, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?

Trong lòng A Hổ rất cảm động, nhưng miệng lưỡi lại vụng về, thậm chí còn không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn. Khi nghe Mính ca hỏi mình cảm thấy thế nào, cậu nhóc liền trả lời như thật với cái đầu rỗng tuếch: Không cần đến bệnh viện, nhưng mà em thấy đói bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!