Số máy nhắn tin được viết trên góc của mảnh giấy, đã trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời A Hổ.
"Tôi không có tiền."
A Hổ cuối cùng cũng kéo ghế tựa ra, ngồi xuống.
Tuy rằng rất đói bụng, nhưng A Hổ cũng không trực tiếp ăn luôn, mà trước tiên cẩn thận cầm tờ giấy cất vào trong ngực, cùng với số tiền kéo xe mà cậu vất vả kiếm được.
Sau đó, A Hổ giống như đã trút được tảng đá lớn trong lòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm đũa lên, đưa từng miếng đồ ăn vào để lấp đầy khoang miệng.
Ân Gia Mính nhìn tướng ăn như quỷ chết đói vừa mới đầu thai của A Hổ, cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút thương hại.
Đọc Full Tại
Cậu cũng từng là đứa trẻ lớn lên trong một khu dân nghèo tốt xấu lẫn lộn, quá nghèo, quá khổ, hiểu rõ được nỗi vất vả gian nan của những con người nghèo khó.
Nhất là đối với một đứa nhóc như thế này, có vẻ ngoài gai mắt, đầu óc không linh hoạt, tính tình còn ương ngạnh, thì càng là tầng đáy của tầng đáy, khi nó bị bắt nạt cho tới chết, điều này chẳng khác gì so với con kiến bị người ta dẫm bẹp, căn bản sẽ không có ai vì nó mà đi đòi lại công bằng, kể cả khi người thân muốn đi nhặt xác giúp nó, cũng không biết phải nên đi câu cá ở vịnh nào.
"Này."
Nhìn cái miệng dính đầy dầu mỡ của A Hổ, hoàn toàn là dáng vẻ không thèm để ý đến vết thương ở khóe miệng, Ân Gia Mính dùng đũa gõ nhẹ vào chiếc ly nhựa đựng trà chanh đông lạnh, "Tương lai em định làm thế nào đây? "
A Hổ ngừng gắp đũa, mở to mắt nhìn Ân Gia Mính, "Làm thế nào là cái gì?"
"Anh nói, tương lai em sẽ sống như thế nào?"
Ân Gia Mính sợ cậu nhóc không hiểu, lại bổ sung: "Em định làm gì để kiếm sống?"
"À."
A Hổ ngơ ngác trả lời: "Ngày mai, tiếp tục kéo xe kéo."
"Còn kéo xe kéo nữa sao?"
Ân Gia Mính sắp bị chỉ số thông minh của tên ngốc này chọc cho tức cười, "Em không sợ những người đó lại tới đánh đập em sao?"
A Hổ nghe xong thì nhướng mày, đôi mắt trừng to như chuông đồng:
"Nếu bọn chúng còn dám tới, tôi sẽ đánh trả!"
"Đánh đánh đánh, chỉ biết đánh thôi! Em còn có mấy cái mạng nữa!"
Ân Gia Mính thực sự tức cười:
"Cho dù em không sợ chết, nhưng hãy nghĩ đến người thân của mình! Hình như vừa nãy em đã nói mình có chị gái phải không? Nếu em chết thì chị gái em phải làm sao bây giờ?"
A Hổ: "…"
Cậu ấy không nói nên lời, cũng biết rõ những gì Ân Gia Mính nói đều là sự thật.
"Cạch!"
A Hổ giận dỗi ném đũa xuống, cắn má, một lúc sau mới bướng bỉnh nói:
"Vậy thì tôi không kéo xe kéo nữa! Tôi, tôi đi làm giang hồ! Tôi không muốn lại bị người ta bắt nạt!"
Ân Gia Mính: "…"
Ánh mắt cậu rơi vào vết bớt kỳ lạ trên má phải của A Hổ, bộc lộ sự cảm thông trong bất lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!