A Hổ không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống và tiếp tục ăn.
Một lát sau, cả Hoàng Mao và A Hổ đều đã ăn xong.
Hoàng Mao hô to vào trong tiệm "Tính tiền", bà chủ ngay lập tức bước ra, nói với hai người: "Tổng cộng là năm mươi ba đồng."
A Hổ đưa tay sờ ví, khi tay chạm vào chiếc áo gi lê mỏng manh, cậu mới kinh ngạc nhận ra chiếc ví của mình được cất trong áo khoác của bộ đồng phục bảo vệ, mới vừa bị cậu ném vào vườn hoa.
Trên mặt cậu chợt lộ ra vẻ xấu hổ, vết bớt đỏ như máu cũng chuyển sang màu đỏ thẫm do tụ máu trên khuôn mặt.
"Xời, chỉ có chút xíu tiền, chả đáng là bao, để Mao ca mời cậu!"
Hoàng Mao móc từ trong túi ra một tờ một trăm tệ đưa cho bà chủ, "Không cần thối lại, tiền dư thì nhớ ghi vào sổ giúp tôi, lần sau lại đến!"
Nói xong, hắn liền tóm lấy A Hổ, "Đi thôi đi thôi, đi dạo với anh, cho nó tiêu cơm một chút!"
Cả hai rời quán nhỏ, đi dọc theo con hẻm.
"Đúng rồi, A Hổ này."
Hoàng Mao vừa đi vừa nói: "Trông vào bộ dạng hiện tại của cậu, đã mất việc rồi, đi dạo phố cũng chỉ có một cái áo ba lỗ rách nát, còn chẳng kịp ăn hai mươi lăm miếng cơm cuộn và da cá, cậu nói xem, cậu đang mưu cầu điều gì?"
Hắn ghé sát vào A Hổ, cười hì hì nói:
"Nhìn cậu coi, thân thể khỏe mạnh cường tráng, có thể đánh đấm có thể hợp tác! Dù sao lão đại của cậu cũng đã rớt đài, cứ đi theo lão đại bên anh đi, thế thì từ nay cậu sẽ trở thành anh em kết nghĩa với Mao ca rồi!"
Dù là một giây, A Hổ cũng không chút do dự, thẳng thừng từ chối: "Không đi."
"Này, cậu em cứ suy nghĩ thêm một chút đi mà!"
Đọc Full Tại
Hoàng Mao vẫn không buông tay, "Ở với lão đại của bọn anh rất có lợi! Bảo đảm cho cậu được ăn no uống say, gái đẹp phổng phao, có tiền tiêu xài, chẳng lẽ nó còn không tốt hơn ở cái ký túc xá nhân viên bây giờ sao?"
Nói đến đây, Hoàng Mao đột nhiên chớp mắt vài cái, rất đê tiện mà chọc vào chỗ đau của A Hổ:
"Anh quên mất, Mính ca rớt đài, cậu em còn bị Boss mới đuổi việc, bây giờ cũng không thể trở về ký túc xá được nữa!"
Những lời này thật đâm chọc lòng người, gân xanh trên trán A Hổ nhảy thình thịch, khiến khối u máu lớn trên má lại càng nhuốm sắc đỏ.
"Cút!"
Miệng lưỡi cậu vụng về, cũng chả thèm phí lời với Hoàng Mao, bèn trực tiếp giơ tay thúc cùi chỏ vào eo Hoàng Mao, đánh cho hắn phải há mồm kêu to, lấy tay che bụng, còn không thể duỗi thẳng eo.
Sau đó A Hổ cũng không quay đầu lại, sải bước về phía trước.
"Cái @¥%&!"
Đã mời chào không thành còn bị ăn một vố tàn nhẫn như vậy, Hoàng Mao tức đến nổ phổi, chửi bới um sùm sau lưng A Hổ:
"Mày mới vừa ăn cơm cuộn và da cá của tao đấy! Nếu có bản lĩnh thì ngay bây giờ trả nợ cho tao!"
A Hổ dừng bước.
Lời nói vô tình của Hoàng Mao khiến cậu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Ân Gia Mính.
A Hổ nhớ rõ, lúc đó cậu và chị gái vừa rời khỏi viện giáo dục nhi đồng, Nhạc Nhạc đã mười chín tuổi, còn cậu mới mười bảy.
Hai chị em cũng chẳng có của cải dư thừa, chỉ dựa vào chút tiền tiết kiệm mà chị gái đã tích cóp được bằng nhiều cách khác nhau trong mấy năm nay, tìm một nơi để ở trong khu ổ chuột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!