Thứ Sáu, ngày 6 tháng 8 năm 2021, 8 giờ 30 phút sáng.
Bên trong sở Giám định Xét nghiệm Tư pháp thuộc cục Cảnh sát Tư pháp Kim Thành.
Cảnh sát Hoàng ra khỏi thang máy, đi thẳng đến văn phòng của Diệp Hoài Duệ.
Hành lang của sở Giám định Xét nghiệm Tư pháp là hình chữ "L", có một góc ngoặt 90 độ, cảnh sát Hoàng lại làm việc hấp tấp, bước đi rất nhanh.
Khi hắn đi tới góc ngoặt của hành lang, trước mặt có một ai đó đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ chạy tới, thật không may, khi vừa mới đối mặt đã đụng phải nhau.
"Trời ×!"
Cảnh sát Hoàng tay chân nhanh nhẹn, vào thời điểm quan trọng đã vội vàng lùi lại, miễn cưỡng tránh né chiếc xe trước mặt.
Nhưng động tác của hắn quá lớn, không cẩn thận đã quăng ra một vài trang giấy trong tay, "soàn soạt" rơi khắp sàn nhà.
"Á, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
Người đàn ông đẩy xe liên tục xin lỗi, khom lưng nhặt từng tờ tài liệu rơi trên mặt đất, nhét trả lại cho cảnh sát Hoàng: "Thật ngại quá!"
"Không sao."
Đọc Full Tại
Cảnh sát Hoàng nhận ra người thanh niên mặc đồng phục trước mặt, chính là "ngỗ công" ở trong sở, đã làm việc ở đây nhiều năm rồi.
Người được gọi là "ngỗ công" là những nhân viên vận chuyển hoặc chôn cất thi thể.
Bất cứ thi thể nào cần được đưa về sở đều do người này phụ trách đưa ra đưa vào, còn thường xuyên đi cùng xe để đến hiện trường vụ án, cho nên cảnh sát Hoàng đều đã từng gặp mặt nhiều lần, ít nhiều cũng nhận ra người quen, biết anh ấy mang họ Uông.
Người này còn khá trẻ, trông chừng ngoài ba mươi tuổi, dáng người cao khỏe, nói ít làm nhiều, cần cù chăm chỉ, việc thu gom và khiêng xác cũng không bao giờ ngại dơ hay ngại mệt, cảnh sát Hoàng có ấn tượng khá tốt về anh ấy.
Bình thường, vào những lúc ngỗ công Uông không thu dọn tử thi thì sẽ thường xuyên hỗ trợ những công việc lặt vặt, đưa chút hàng mẫu hoặc vật tư tiêu hao(*) qua lại giữa các phòng ban khác nhau trong sở. Bây giờ, nhìn thấy người này đẩy chiếc xe nhỏ và lướt nhanh trên hành lang như vậy, chỉ sợ là đang phải đi chạy việc lặt vặt trên người.
(*) Vật tư tiêu hao là vật sau khi qua một lần sử dụng thì bị mất đi hoặc không giữ được tính đất, hình dáng và tính năng sử dụng ban đầu của nó, ví dụ như: bơm kim tiêm, bông, gạc, dây nịt, kim luồn, dây truyền, các loại chỉ, khẩu trang y tế, găng tay, mũ phẫu thuật, que thử đường huyết, que thử thai…
"Không sao, không có gì!"
Cảnh sát Hoàng cất tài liệu đi, "Tiểu Uông, chú em không sao chứ?"
Ngỗ công Uông lắc đầu mỉm cười, để lại một câu "Thế ngài cứ bận việc của ngài đi", rồi đẩy chiếc xe nhỏ, đi thẳng vào thang máy tải hàng.
"Ôi, người làm công ăn lương, cuộc sống nào có dễ dàng!"
Cảnh sát Hoàng nhìn bóng lưng của ngỗ công Uông, lắc đầu thở dài, sau đó chuyển hướng đi về văn phòng của Diệp Hoài Duệ.
Lúc này, Diệp Hoài Duệ đang nghe điện thoại ở bên trong.
Cơn giông hôm qua đến sớm, sau giờ ngọ thì trời đã mưa tầm tã.
Lúc đó Diệp Hoài Duệ vừa ra khỏi nhà của Tư Đồ Đan Ni, không thể bỏ dở công việc mà chạy về nhà, đương nhiên cũng không có cách nào để thực hiện trao đổi với người nào đó đang bị nhốt trong mật thất.
Nhưng dù sao thì kết quả mà anh mong muốn vẫn chưa có, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể đè nén những lo lắng và bận tâm vô cớ trong lòng, làm xong những gì anh có thể làm bên phía anh trước đã.
"…Được, biết rồi."
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là cảnh sát Hoàng, anh liền giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho hắn đợi một phút, "Ừ, vậy thì tôi sẽ qua sau… Tạm biệt."
Nói xong, anh cúp điện thoại, mỉm cười với cảnh sát Hoàng, rồi để hắn ngồi xuống nói chuyện:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!