"Ân Gia Mính?"
Đợi cả nửa ngày chưa thấy đối phương trả lời, Diệp Hoài Duệ có chút bất an, sợ người nọ lại bị mất kết nối một cách khó hiểu.
[…Không có gì.]
Ân Gia Mính lắc đầu, quăng hết những liên tưởng chẳng lành về việc mất liên lạc ở trong tâm trí, đồng thời cũng cố gắng làm cho giọng nói của mình trông phấn chấn nhất có thể:
[Thế nào, tro giấy cùng với vụn cát tôi đưa, anh có tìm ra được gì không đó?]
Diệp Hoài Duệ "Ừ" một tiếng, trả lời:
"Quả thật có một chút."
[Hử?]
Ân Gia Mính lập tức vực dậy tinh thần:
[Anh đã tìm được cái gì?]
Đọc Full Tại
"Trước tiên, về cát sỏi mà cậu tìm thấy ở nhà của Đới Tuấn Phong."
Diệp Hoài Duệ suy nghĩ, quyết định bắt đầu với một kết luận đơn giản:
"Chúng nó thực sự đến từ cảng Phục Long."
Đối với một pháp y, không khó để có thể chứng minh điều này, chỉ cần đối chiếu kỹ hình dạng, màu sắc, kích thước và hình thái của hai hạt cát, cũng như thành phần của các hạt đen có lẫn trong chúng.
[Tôi biết ngay mà!]
Diệp Hoài Duệ nghe thấy một tiếng "bốp" rõ ràng từ phía Ân Gia Mính truyền đến, không biết là vỗ bàn hay vỗ đùi.
[Hèn chi, nếu không phải là Đới Tuấn Phong đã tự mình đến cảng Phục Long, thì cũng là bọn cướp đã đến nhà của ông ta!]
Ân Gia Mính nói:
[Vậy thì Đới Tuấn Phong chắc chắn có liên quan gì đó với bọn cướp!]
"Đúng vậy."
Diệp Hoài Duệ cười:
"Tình hình trước mắt chính là như thế."
Tinh thần của Ân Gia Mính đang cực kỳ phấn chấn, như thể cảm thấy chính cậu sắp được rửa sạch oan khiên vậy.
[Còn đống tro giấy đó thì sao? Anh có phát hiện ra cái gì không?]
"Có."
Diệp Hoài Duệ trả lời:
"Phần lớn văn bản trên đống tro tàn không hoàn chỉnh, tôi chỉ có thể ghép một số từ và cụm từ lại với nhau. Tất nhiên, một số từ trong đó vẫn là do tôi tự suy đoán."
[Không thành vấn đề!]
Ân Gia Mính thúc giục,[Anh nói về nó trước đi!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!