Chương 22: Dạ Thám 7

Sau khi nghe lời kể lại của Ân Gia Mính, Diệp Hoài Duệ đã hiểu.

Nhóm cướp đó định trốn đến cảng Phục Long tại phía Đông Nam Kim Thành, trong khi căn nhà cho thuê nơi Đái Tuấn Phong sống là ở Đường Vĩ tại phía Đông thành phố.

Tuy cảng Phục Long cách Đường Vĩ không quá xa, nhưng lại nằm ở một nơi hẻo lánh, Đái Tuấn Phong không cần thiết phải chạy đến đó.

Nếu đất cát tại cảng Phục Long xuất hiện trong nhà của Đái Tuấn Phong, ý nghĩa của nó sẽ rất đáng giá để nghiên cứu kĩ.

"Có 2 loại khả năng."

Diệp Hoài Duệ suy nghĩ một chút rồi nói ra suy đoán của mình:

"Một, Đái Tuấn Phong và bọn cướp đó là một nhóm, ông ta biết được rằng bọn cướp định chạy thoát từ cảng Phục Long, vì vậy trước đó đã đến chỗ đó để nghiên cứu địa hình, đất cát trong khe hở ở ngưỡng cửa là do ông ta mang về sau khi đi nghiên cứu địa hình xong..."

[ Chờ chút đã! ]

Ân Gia Mính ngắt lời anh:

[ Có thể, ông ta có thể chính là một trong 4 tên cướp kia sao? ]

"Đúng thật là có khả năng này."

Diệp Hoài Duệ cười:

"Vậy cậu đã kiểm tra tất cả các đế giày của Đái Tuấn Phong hay chưa?"

[ Hả? ]

Ân Gia Mính suy nghĩ một chút, rồi bỗng la lên một tiếng:

[ ĐM, tôi quên mất! ]

Đúng thật, nếu như đám đất cát vụn đó là do Đái Tuấn Phong tự mình mang về, vậy thì đế giày của ông ta chắc chắn phải có dính những hạt cát và than tương tự.

Nhưng mà khi đó trời tối người yên, Ân Gia Mính không dám bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng nhỏ nhoi từ đèn pin cầm tay để kiểm tra cái đống di vật kia của Đái Tuấn Phong.

Cậu không có kiến ​​thức chuyên môn gì về việc điều tra dấu vết, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể vội vàng dạy cho cậu một chút mẹo vặt, đương nhiên là không thể điều tra sâu vào chi tiết.

Bây giờ nghĩ lại, dù cho Ân Gia Mính có lật xem từng đôi giày ở hiện trường, nhưng rốt cuộc, mấy đôi giày của ông ta cũng đã vừa bẩn vừa thối, ánh sáng cũng không đủ, cậu thừa nhận rằng mình chắc chắn sẽ không nghiêm túc kiểm tra từng cái đế giày để xem có cái nào bị dính đất cát từ cảng Phục Long hay không.

Trong lòng Diệp Hoài Duệ có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà để Ân Gia Mính quay lại kiểm tra hiện trường một lần nữa, nên cũng không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này.

"Vậy thì, còn có khả năng thứ 2."

Diệp Hoài Duệ nói tiếp:

"Đó là, Đái Tuấn Phong không tự mình tham gia vào vụ cướp, nhưng ông ta biết về chuyện này, còn có khả năng ông ta cũng cung cấp một số thuận tiện cho bọn cướp..."

[ Không sai, chuyện này đúng thật là rất có khả năng.

]

Ân Gia Mính nói rằng:

[ Đái Tuấn Phong là giám đốc bộ phận an ninh của chi nhánh Phúc Thọ, bàn về những chi tiết nhỏ của an ninh ngân hàng, không ai hiểu rõ hơn ông ta.

Nếu ông ta có thông đồng với bọn cướp...!]

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, một số tiền cực lớn đang ở trước mắt, khó có thể đảm bảo rằng không ai sẽ bị cám dỗ bởi những suy nghĩ sai lầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!