Chương 17: Dạ Thám 2

Thứ 6, ngày 30 tháng 7 năm 2021, 9 giờ 30 phút sáng.

Diệp Hoài Duệ đang ngồi trong phòng làm việc, trong lòng có chút không yên.

Thậm chí anh còn đắn đo không biết buổi trưa có nên về nhà một chuyến để xuống tầng hầm nhìn cái ngăn kéo hay không.

Đêm qua, Diệp Hoài Duệ đã nói cho Ân Gia Mính nghe về những hoài nghi của anh về vụ "tự sát" của giám đốc bộ phận an ninh Đái Tuấn Phong.

Ý định ban đầu của anh là kêu Ân Gia Mính nhờ mấy người bạn thân đáng tin cậy giúp đỡ, tìm cách lẻn vào nhà Đái Tuấn Phong, điều tra lại hiện trường xem có phát hiện được chi tiết nào đáng ngờ mà cảnh sát Kim Thành không để ý hay không.

Nhưng Ân Gia Mính lại bảo chuyện này có hơi khó làm.

Nếu là điều tra xem ai đã gọi điện cho cậu, cậu còn có thể nhờ Nhạc Nhạc đưa ra tin tức để nhờ ai đó giúp đỡ; nhưng nếu muốn điều tra tại hiện trường, có quá nhiều thứ đáng lo ngại, nhiều đến nỗi cậu chẳng thể mở miệng nói ra một cách dễ dàng.

Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Ân Gia Mính quyết định bí quá hóa liều, tự mình đi một chuyến đến nơi ở của Đái Tuấn Phong.

Đương nhiên Diệp Hoài Duệ không thể đồng ý.

Anh chưa quên cuối cùng Ân Gia Mính đã chết như thế nào —— cảnh sát đã phát hiện ra tung tích của cậu theo báo cáo của gián điệp, sau đó cậu bị bắn rồi rơi xuống biển, và không bao giờ xuất hiện nữa.

Đúng là pháp y Diệp muốn điều tra lại vụ án, nhưng mà trước giờ anh vẫn không nói cho Ân thiếu gia để tránh dẫn tới hiệu ứng hồ điệp.

Chỉ là thái độ của Ân Gia Mính lại kiên quyết đến bất ngờ.

[ Không sao đâu, tôi sẽ cực kì cẩn thận.

]

Ân Gia Mính nói rằng:

[ Tôi biết là A Duệ không muốn để tôi phải mạo hiểm, nhưng mà...!]

Trong giọng nói cậu mang theo một tia đắng chát:

[ Tôi muốn tự cứu lấy chính mình.

]

Diệp Hoài Duệ: "!!"

Trái tim của anh mạnh mẽ co thắt lại.

—— Ân Gia Mính...! Có phải cậu ấy đã đoán được rồi không?

Diệp Hoài Duệ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra được.

[ Được, tôi biết rồi.

]

Ân Gia Mính bỗng nhiên nở nụ cười.

Cậu không nói rốt cuộc mình đã "biết được" cái gì, mà chỉ nhẹ như gió mây mà bỏ qua cái đề tài này:

[ Nói chung thì, tối nay tôi sẽ lặng lẽ lẻn vào nhà của giám đốc an ninh, anh cho tôi địa chỉ nhà của tên đó đi, với lại...!]

Ân Gia Mính suy nghĩ một chút:

[ Nói cho tôi biết, anh cần tôi làm những gì...!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!