"Đường Đường." Hạ Nghiêu giơ tay sờ đầu Lâm Dật Đường.
Lâm Dật Đường bình tĩnh lấy tay hắn xuống: "Anh uống nhiều rồi."
Thường những người uống rượu say sẽ không bao giờ nhận mình say rồi. Nhưng Hạ Nghiêu lại khác, hắn chỉ cười gật đầu.
Lâm Dật Đường có điểm không chắc liệu hắn là uống say thật hay chỉ là giả vờ say. Nhưng hai người vừa rồi xác thực uống không ít, Hạ Nghiêu uống rượu, mà anh lại chỉ uống rượu trái cây mà thôi.
Hạ Nghiêu kề tay sát trên mặt bàn lạnh lẽo, đầu gối lên cánh tay, nghiêng mặt nhìn Lâm Dật Đường, nhìn một lát rồi chậm rãi nhắm mắt lại ngủ.
Lâm Dật Đường thở dài, Hạ Nghiêu thật sự say rồi.
Anh quay sang Trình Nặc Đan bên kia muốn cầu cứu viện. Trình Nặc Đan lại giả vờ không thấy, Bộ Thầm thậm chí còn đi tới bên Trình Nặc Đan, hoàn toàn che khuất cậu.
Lâm Dật Đường trong lòng ghi nợ hai người kia một nhát bút, sau đó quay đầu lại đẩy Hạ Nghiêu nói: "Tỉnh tỉnh, cháu gái anh tới thăm kìa."
Hạ Nghiêu đột nhiên mở mắt nắm tay anh: "Đi thôi."
Lâm Dật Đường ngơ ngác: "Đi đâu?"
Hạ Nghiêu kéo Lâm Dật Đường đi ra quán bar, một đường đi này hết sức thuận lợi, thậm chí có người còn dùng ánh mắt ám muội mà nhìn bọn họ.
Hạ Nghiêu lực tay rất lớn, Lâm Dật Đường căn bản không tránh thoát, chỉ có thể cùng Hạ Nghiêu đi ra ngoài.
"Hạ Nghiêu." Lâm Dật Đường kêu, lập tức đi lên trước Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu xoay người: "Sao vậy?"
Lâm Dật Đường nhấc cái tay bị Hạ Nghiêu cầm lấy: "Anh hỏi tôi làm sao á?"
Hạ Nghiêu: "Đường Đường ngoan, cậu không dắt cháu, cháu đi lạc thì làm sao bây giờ?"
Lâm Dật Đường: "…"
Anh chưa bao giờ thấy một người, uống say hay không cũng đều điên như vậy.
Hạ Nghiêu nâng tay sờ sờ tóc Lâm Dật Đường, Lâm Dật Đường ít nhất đã mười năm không bị ai xoa đầu như thế. Anh không còn là con nít, Hạ Nghiêu cũng không phải. Động tác thân mật như thế này không nên xuất hiện giữa bạn bè, Lâm Dật Đường rất rõ điều đó, nhưng ngoại trừ lên tiếng nhắc nhở ra anh cũng không nghĩ được cách nào tốt hơn.
Trong lòng anh đại khái đang có một giấc mộng đẹp, mà anh cũng hai chân chìm vào bên trong, vô pháp giãy dụa…
Nhưng khi Lâm Dật Đường ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Nghiêu, giấc mộng kia bỗng tan nát. Anh đã không có khí lực theo đuổi một người, huống hồ Hạ Nghiêu lại rất ưu tú. Anh chỉ muốn một người an ổn, Hạ Nghiêu không phải, anh cũng không dám hy vọng xa vời.
– Hạ Nghiêu, nhà anh ở đâu?
Hạ Nghiêu không trả lời, vẫn kéo Lâm Dật Đường đi về phía trước. Đến giao lộ, hắn giơ tay vẫy một chiếc taxi, Lâm Dật Đường bị đẩy mạnh vào, sau đó Hạ Nghiêu cũng chui tới ngồi bên cạnh.
Hạ Nghiêu nói địa chỉ cho tài xế, Lâm Dật Đường quay đầu hỏi: "Đây là muốn đi đâu?"
Hạ Nghiêu: "Về nhà."
Lâm Dật Đường thở ra một hơi, dựa lưng vào xe ngồi, ấn ấn huyệt thái dương.
"Đường Đường đau đầu?" Hạ Nghiêu lên tiếng hỏi: "Có muốn cậu xoa bóp cho cháu không?"
Lâm Dật Đường không cần ngẩng đầu lên cũng đoán được, biểu tình của tài xế hiện tại khẳng định rất phức tạp.
Lâm Dật Đường cúi đầu xuống rồi ngẩng lên nói: "Nghiêu Nghiêu đừng náo loạn nữa được không?"
Hạ Nghiêu cười rộ lên, giống như trẻ con nhẹ giọng nói: "Nghe Đường Đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!