Chương 6: Trở lại chốn cũ

Editor: Michellevn

Beta: B. Cat

Trận mưa đêm qua, khiến cả thành phố đều mát mẻ không ít.

Bởi vì là cuối tuần, mặc dù có hơi muộn, nhưng quán ăn sáng ở cổng tiểu khu vẫn khá đông người. Khẩu vị thức ăn sáng của quán nhà này không tệ lắm, chỉ có điều hai năm nay Giang Mạn công việc quá bận rộn, cuối tuần lại lười dậy sớm ra cửa, đã lâu rồi không ngồi bên lề đường chậm rãi tận hưởng loại mùi vị khói lửa nhân gian này.

cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một chén tàu hũ, hai cái bánh nướng. Tàu hũ vị mặn, rắc tôm lên, cải bẹ, chao, hành băm, thêm một thìa sa tế, nhìn có vẻ đơn giản, thế nhưng mùi vị lại tươi ngon không nói rõ được, kèm với bánh nướng ngọt phủ bên ngoài lớp mè(vừng) mỏng.

Cơn gió sớm mai nhè nhẹ thổi qua, tiệc lớn tại Đào Nguyên Cư tối qua, cũng không hơn cái này là mấy.

Giang Mạn ăn chưa được mấy miếng, đối diện bàn nhỏ có một người ngồi xuống. không cần nhìn lên, đã có một cảm giác quen thuộc.

cô ngẩng đầu, quả nhiên là Trình Khiên Bắc.

Người này đã tắm qua, mặc một bộ quần áo thoải mái. Cả người đều lộ ra hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, so với cách ăn mặc trang trọng, nom lại trẻ trung rất nhiều.

Chỉ là trên người vẫn mang theo khí chất ngạo mạn, người này cùng với quán xá khói lửa ven đường dù sao vẫn có hơi không thích hợp.

anh nhìn bữa sáng của Giang Mạn, vẫy tay với ông chủ quán:

"một chén tàu hũ, hai cái bánh nướng."

Có liền!

Giang Mạn cười tủm tỉm nhìn anh, chế nhạo nói:

"Đến chỗ này ăn sáng, hình như có chút không phù hợp với thân phận và phong cách của Trình tổng đó nha!"

Trình Khiên Bắc nhướn nhướn mày không nói gì, chờ ông chủ đặt bữa sáng lên bàn, anh cầm lấy cái thìa dùng một lần nhẹ nhàng khuấy khuấy tàu hũ, mới ung dung mở miệng:

"Hồi nhỏ nhà tôi cũng mở quán ăn sáng, không khác nơi này lắm."

Giang Mạn hơi sửng sốt, cô chỉ biết sơ sơ thân thế của anh, cũng không biết chi tiết. Trước nay anh cũng chưa tự mình đề cập trước mặt cô, đột nhiên bây giờ nghe anh nói tới, không khỏi có chút bất ngờ.

Trình Khiên Bắc nhướng mắt nhìn cô, cười nói:

"Sao hả? Kinh ngạc lắm sao?"

Giang Mạn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Trình Khiên Bắc khẽ cười, cúi xuống nếm một miếng tàu hũ, rồi nói:

"Mùi vị này vẫn kém hơn một chút so với tay nghề của mẹ tôi."

Bởi vì chuyện thân thế, Giang Mạn vẫn luôn cảm thấy đối với anh, từ mẹ này chắc là câu chuyện giấu kín. Cho tới bây giờ trước mặt cô anh vẫn chưa từng nhắc tới, cô đương nhiên cũng không thể tò mò đi hỏi. Dù sao quan hệ của hai người cũng không thích hợp tìm hiểu riêng tư của nhau.

Giang Mạn lẳng lặng nhìn anh, nhận ra gương mặt anh mang theo chút ý cười ấm áp hiếm thấy, như thể đó chỉ là một điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, còn lẫn lộn mơ hồ khi hoài niệm về quá khứ tươi đẹp.

Xem ra cũng không giống như trong tưởng tượng của cô về cái gì mà bí mật danh môn không thể nói.

cô cười cười, dùng từ ngữ an toàn nói:

"Vậy chắc chắn dì là người phụ nữ rất khéo léo."

Trình Khiên Bắc gật đầu: Dĩ nhiên. nói rồi lại nhìn cô, như là thuận miệng nói ra,

"Tiếc là bà ấy ra đi quá sớm, không thì tôi có thể đưa em đi nếm thử tay nghề của bà ấy, nhất định đều phải ngon hơn so với tất cả các đầu bếp nhà hàng danh tiếng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!