Chương 48: (Vô Đề)

Edit: Michellevn

Giang Mạn cười kéo tay anh :

"không phải kêu em làm cơm ngon chờ anh về hay sao? Em còn làm một bàn tiệc lớn nữa cơ đấy, ngày hôm nay chắc anh cũng không ăn uống đàng hoàng, vậy thì chút nữa phải ăn cho bằng sạch đó."

Lúc hai bàn tay nắm lấy nhau, Trình Khiên Bắc nhận thấy trên ngón tay cô có phần thô ráp liền cúi xuống nhìn thì thấy trên ngón trỏ tay trái quấn miếng băng urgo. anh chạm nhẹ tay vào khẽ hỏi:Sao thế này hả?

Giang Mạn cúi đầu nhìn, qua loa trả lời:

"Lúc thái rau không cẩn thận cắt vào, vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu."

cô không phải là con bé con ngơ ngáo đến thái rau mà cũng có thể cắt vào ngón tay, chỉ là hôm nay chờ đợi trong lo lắng, khó tránh khỏi không tập trung tư tưởng, không để ý một chút là bị lưỡi dao xẹt qua một đoạn nhỏ.

Trình Khiên Bắc không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tay cô, ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt phía trên miếng urgo. Ngón tay cô thuôn dài trắng nõn, là một đôi bàn tay chưa từng trải qua mưa gió dãi dầm, vậy mà giờ đây lại đang đấu tranh cùng anh trong cơn bão.

Khoảnh khắc này, bỗng dưng anh có chút sợ hãi, anh sợ hãi bản thân mình không đáng được cô đối đãi như vậy.

Cho đến khi hai người bước tới trước bàn ăn, anh mới ngước lên nhìn sang cô.

Giang Mạn thấy vẻ mặt anh đột nhiên có phần kỳ lạ, chỉ những món ăn ra hình ra dạng trên mặt bàn, chớp chớp mắt mỉm cười bảo:

"Thấy sao nào? Có chút phong cách của bếp trưởng không hả?"

Ánh mắt Trình Khiên Bắc di chuyển xuống mặt bàn, cười gật gật đầu:Quá lợi hại rồi.

Giang Mạn cười lên có chút đắc ý:

"Nhanh đi rửa tay rồi lại ăn nào, sắp nguội hết rồi."

Bé ngoan Trình Khiên Bắc vâng lời đi rửa tay, khi quay trở lại bàn ăn, Giang Mạn đã đơm cơm xong cho anh. anh cầm đũa lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, mãi mà chẳng nhúc nhích cũng không hề nói gì.

Giang Mạn nhận ra, ngước đầu kỳ quái hỏi:Sao vậy?

Trình Khiên Bắc mấp máy môi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Giang Mạn cười:

"Rốt cuộc là sao thế hả?"

Trình Khiên Bắc khẽ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt mở miệng:

"anh chưa từng làm chuyện phạm pháp."

Giang Mạn gật đầu:Em biết chứ!

Nhưng..... Trình Khiên Bắc,

"anh từng làm một số chuyện không tốt."

Giang Mạn nói bằng giọng không để ý lắm:Ừm, em cũng biết.

"không, em không biết." Trình Khiên Bắc nói

Giang Mạn bình tĩnh nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Thế nhưng Trình Khiên Bắc lại chỉ cười cười, cúi đầu né tránh ánh mắt cô và chuyển đề tài:Ăn cơm đi !

Giang Mạn nhìn anh sau một lúc yên lặng thì bảo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!