Edit: Michellevn
Hiếm khi có được kỳ nghỉ thảnh thơi, Giang Mạn không lưu tâm chút việc nhỏ chạng vạng buổi tối kia. Cũng không biết có phải là trong đầu không cần phải suy nghĩ về công việc hay không, lại thêm sinh hoạt quá buông thả, mà mấy ngày này giấc ngủ hiếm hoi của cô ngược lại rất tốt.
Ban đêm ở khách sạn, lăn lộn hai trận cùng Trình Khiên Bắc xong thì nhanh chóng đi hẹn hò với chu công.
Trình Khiên Bắc chỉnh đèn tường, nằm xuống bên cạnh cô, lẳng lặng chăm chú nhìn cô hồi lâu, khẽ khàng đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động đi ra cửa.
Mặc dù là hòn đảo nhiệt đới, nhưng bãi biển lúc gần nửa đêm cũng chỉ có lẻ tẻ vài người khách du lịch.
Trình Khiên Bắc đi về phía hai người đứng bên bờ biển.
anh Bắc! một trong hai người đàn ông cảm thấy động tĩnh liền quay người về hướng anh cung kính chào.
Trình Khiên Bắc gật đầu.
Người này chính là người vóc dáng cao ở bên ngoài quán bar lúc ban ngày, cậu ta cất lời chào xong thì tránh đi.
Trình Khiên Bắc đi đến chỗ người đàn ông còn lại vẫn đang đứng đó. Người đó cầm bao thuốc lá, rút một điếu đưa anh, nhàn nhạt bảo:
"Mày tới đây tìm tao hả?"
Trình Khiên Bắc nhận điếu thuốc, lấy bật lửa của mình ra châm thuốc:
"Em còn tưởng đến cả em anh cũng không muốn gặp."
Vương Hạo Thiên quay sang nhìn anh, nở nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt cương nghị:
"Mày đến tìm tao làm gì? Khuyên tao ra đầu thú à?"
Trình Khiên Bắc:
"Dì Trương bị bệnh, bà ấy mong anh về."
Vương Hạo Thiên cứng người giây lát, rồi hỏi nhỏ :
"Mẹ tao không sao chứ?"
"không có gì to tát cả, em cho người chăm sóc chu đáo."
Vương Hạo Thiên nghe xong thì cười chế nhạo:
"Mày là ông chủ lớn trong sạch vô tội mà, dĩ nhiên ăn nói thoải mái. Chứ tao rửa tiền trên mấy tỷ, về thì có mà ở trong nhà giam đến hết đời." hắn dừng lại, quay đầu nhìn anh,
"Có phải mày nghĩ rằng một thằng như tao nên ngồi trong tù phải không ?"
Trình Khiên Bắc hít một hơi, nói bằng giọng nhàn nhạt:
"Sống trên thế giới này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, phạm pháp thì phải nhận trừng phạt."
Vương Hạo Thiên quay sang nhìn anh, biểu lộ dữ tợn:
"Đúng! Tao phạm pháp thì nên vào tù. Mẹ nó, mày đâm người ta gần chết mà vẫn có thể tiếp tục làm học sinh tốt thi đại học, từ phố Hạ Đường bay lên làm người trên kẻ trước. Cũng bởi vì mày hiểu quy tắc, đủ mười bốn tuổi rồi thì tuân thủ luật pháp, đánh người bị thương đều la tao thay mày làm." hắn túm lấy vạt áo anh,
"Mày là cao tài sinh của đại học tài chính danh tiếng, là tinh anh âu phục giày da, còn tìm được một người vợ sinh viên xinh đẹp. Trước giờ mày chướng mắt loại người như tao lắm đúng không ? Vì thế cho rằng tao ngồi tù là đúng người đúng tội? Đúng không hả?"
Trình Khiên Bắc túm tay hắn ta hất ra, cau mày bảo:
"Nếu chướng mắt anh em đã chẳng xem anh là anh trai! Nếu chướng mắt anh thì ngay từ đầu đã không cùng anh kiếm tiền!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!