Edit: Michellevn
không nói cho em.
Giọng điệu anh có chút trêu chọc, dường như cố ý trêu tức cô. Giang Mạn xì một tiếng, chống người anh ngồi dậy, lấy cái áo sơ mi dài rơi rớt bên cạnh khoác tạm lên người.
Trình Khiên Bắc cũng từ từ đứng dậy, mặc quần ở nhà vào rồi cúi xuống lần lượt nhặt những cuốn sách trên nền nhà và đặt trở lại giá sách.
Giang Mạn khoanh tay đứng tựa vào trước bàn sách rộng lớn quan sát động tác của anh, cười:
"anh có bản lĩnh thì đừng có mà nhặt chứ? Tính khí gì mà nóng nảy!"
Trình Khiên Bắc nghe vậy quay đầu nhàn nhàn nhìn cô, khe khẽ cười:
"Đây không phải anh để em nhìn thấy chân thực về anh hay sao?"
Giang Mạn ngoài cười trong không cười:
"Là rất chân thực đấy."
Trình Khiên Bắc vậy mà cười không nói gì, đưa lưng về phía cô tiếp tục sắp xếp lại giá sách.
Giang Mạn ngồi luôn lên bàn, hai tay chống trên mặt bàn, cách nền nhà hai cái đùi thoáng đung đưa, nghiêng đầu đánh giá bóng lưng người đàn ông.
cô đã hiểu người này rồi sao?
Khả năng điều đó cũng không tính, bởi vì tính khí và tính cách cả con người anh đều quá phức tạp.
Hầu hết trong mắt mọi người, Trình Khiên Bắc là quý ông lạnh lùng tự phụ và không thể tiếp cận, thậm chí còn mang theo phần nào khí chất cấm dục, tất nhiên là không phải ngụy trang, đây cũng là con người thật của anh, hoặc nói cách khác anh chân thực một mặt.
Bởi vì anh cũng là cao tài sinh xứng danh hàng thật giá thật.
Nhưng ngoài khía cạnh này ra, Giang Mạn cũng được chứng kiến vẻ bất cần đời vô lại của anh, cùng chút ấu trĩ ngây thơ thi thoảng cố ý lộ ra.
Đương nhiên là còn có một chút dịu dàng vô tình. cô tin đây đều là phẩm chất thực sự của anh. Có lẽ đây là sự phức tạp của người này.
Ánh mắt cô rơi vào phần dưới sống lưng để trần của anh, đường cong thắt lưng đẹp đẽ, đột ngột dừng lại một chút. Bên nhau lâu như vậy, giờ cô mới chú ý, bên hông của anh vậy mà có một vết sẹo thật dài, mặc dù màu sắc đã rất nhạt, nhưng lại dài tới tận hai tấc.
Giang Mạn cau mày nhảy từ trên bàn xuống, chân trần đi lại phía sau anh, vươn tay xoa nhẹ lên vùng hông anh.
Trình Khiên Bắc đang tập trung sắp xếp, cả người không chú ý bị cô chạm nhẹ một cái súyt nữa thì giật mình, theo bản năng túm lấy tay cô :
"Đợi anh sắp xếp sách xong thì làm tiếp!"
Giang Mạn điên tiết đập bốp lên tay anh :
"Ai muốn làm tiếp chứ? Sẹo trên lưng anh là sao mà có?"
Trình Khiên Bắc lật bàn tay trên eo xuống, trả lời bằng giọng lơ đãng:
"Cái này ấy hả! Hồi nhỏ ở phố Hạ Đường bị một tên lưu manh thu phí bảo kê dùng dao chém bị thương."
anh nói bằng giọng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Giang Mạn quả thật không kìm được co lại, hỏi theo bản năng:Hồi mấy tuổi vậy?
Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ:
"Mười hai mười ba tuổi sao đó? nói sao thì những năm đó cứ ba ngày hai bữa lại có người đến gây chuyện, bị thương là chuyện thường như cơm bữa thôi."
Lồng ngực Giang Mạn chua xót, nửa lời cũng không nói ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!