Edit: Michellevn
Có phản ứng hóa học giữa nam và nữ hay không, Giang Mạn không rõ lắm, có điều giống như thường lệ, cô lại một lần nữa cảm nhận được sự vui sướng khiến người ta run rẩy chìm đắm.
Có thể đây cũng chính là sự chào đón hóa học giữa nam và nữ. cô không biết nếu đổi lại là một người đàn ông, thì không biết có cảm nhận thế này hay không, nhưng cho đến thời điểm này thì dường như điều đó cũng không được kỳ vọng.
Phản ứng hóa học qua đi, những suy nghĩ lung tung của cô đã bị đè xuống, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lúc thức dậy thì trời đã sáng rõ.
Người đàn ông bên cạnh đã thức giấc trước cô, trong miệng ngậm điếu thuốc không châm lửa, tựa đầu giường xem điện thoại di động, biểu cảm trên khuôn mặt có chút lơ đễnh xem thường.
Giang Mạn dụi dụi mắt, hỏi bằng giọng khàn khàn:
"Mới sáng ra có tin mới gì rồi?"
cô hơi hơi nhỏm dậy, chăn mỏng trên người cô trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà cùng xương quai xanh tinh xảo, trên đó vẫn còn lưu lại vết tích mà tối qua người nào đó đã tạo ra, nhưng cô không hề hay biết, còn rướn cổ lên dòm vào điện thoại di động của anh.
Trình Khiên Bắc rủ mắt rơi vào cảnh xuân kia, yết hầu khẽ động, rút điếu thuốc ra khỏi miệng để lên tủ đầu giường, trả lời bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:
"thật sự là có tin tức lớn."
"Hả? Bất động sản đóng băng hay cổ phiếu lao dốc? Hay chụp được minh tinh nào ngoại tình?"
Khóe miệng Trình Khiên Bắc co rút:
"Chẳng đúng cái nào hết, là tin của tôi."
Tin của anh á? Giang Mạn kinh ngạc,
"không lẽ buổi tối anh gặp gỡ em út nổi tiếng nào đó bị chụp được rồi?"
Trình Khiên Bắc cúi đầu nhìn cô, nét mặt lộ ra vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
"Em không thể nghĩ về tôi tốt hơn chút nào sao?"
"không phải thế..........." Giang Mạn có chút oan ức, chớp chớp mắt, làm ra vẻ vô tội,
"Gặp gỡ em út nổi tiếng thì sao mà nghĩ anh không tốt chứ? Quá tốt đó chứ!"
Trình Khiên Bắc:
"Người có vợ mà buổi tối gặp gỡ em út thì có gì mà tốt hả?"
Nếu trước kia anh nói như vậy, Giang Mạn chỉ xem như anh nói đùa, chẳng thèm để ý, nhưng bây giờ bản chất của mối quan hệ giữa hai người đã khác, anh mà nói thế này thì không thể coi là vui đùa được nữa.
cô mỉm cười không tự nhiên:
"Cái đó cũng khá bình thường mà, dù sao thì đàn ông có tiền thì có mấy người không ăn vụng chứ?"
Trình Khiên Bắc ngoài cười nhưng trong lòng hằm hè:
"Nếu tôi mà ăn vụng, không phải em đã chẳng cho tôi cuốn xéo à?"
Giang Mạn làm bộ suy nghĩ:
"không chắc lắm, cũng có thể tôi sẽ lấy tiền của anh đi bao nuôi mấy em trai nhỏ, thay đổi mỗi tuần, cuộc sống có phải quá sung sướng hay không ?"
Trình Khiên Bắc hiếm khi làm ra dáng vẻ cười ngất thế này, ôm quyền nhận thua với cô :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!