Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Michellevn

Bộ đồ ngủ Trình Khiên Bắc chuẩn bị cho Giang Mạn không phải là kiểu gợi cảm mà cô nghĩ đến, đó chỉ là bộ quần áo ngủ bằng cotton thông thường nhưng thoải mái, dĩ nhiên nhìn thì đơn giản nhưng cũng là thương hiệu đắt tiền, mặc lên người rất thoải mái.

Rửa mặt xong lúc nằm lên giường đã là mười một giờ.

Trình Khiên Bắc đã ở trên giường trước, đợi cô nằm xuống thì vươn tay tắt ngọn điện, cả căn phòng ngủ rộng lớn trở thành một màu đen thẳm.

Gian phòng xa lạ, giường ngủ lạ lẫm, nhưng người đàn ông bên cạnh thì quen thuộc, Giang Mạn vốn cũng không có tật xấu lạ giường, nhưng nằm thẳng đơ cả mười phút, vẫn chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào.

Có lẽ là bởi vì trong nhà của một người đàn ông, cùng người ta chung chăn gối nhưng lại chẳng làm gì cả, đã hoàn toàn vượt qua ranh giới an toàn mà cô tự đặt ra. Nếu là trước kia, có thể cô sẽ từ chối kháng cự, nhưng giờ đây lại không kìm được mà kích động muốn vượt qua, hơn nữa còn muốn tiến hành luôn.

Mà nằm trên giường rồi không ngủ được thì khó tránh khỏi sẽ gây ra chút bồn chồn. cô nhịn không được cứ liên tục trở mình, dường như là muốn tìm một tư thế thích hợp hơn để đi vào giấc ngủ, nhưng rõ ràng là không thành công.

Cho đến khi giọng nói của người đàn ông bên cạnh vang lên trong bóng tối:Lạ giường hả?

Giang Mạn ý thức được cử động của mình có thể gây bồn ào đến anh, nhanh chóng ngừng lật người lại, rồi hỏi bằng giọng nhàn nhạt:

"thật ra là không có, chỉ là hình như không thấy buồn ngủ. Tôi làm ồn đến anh hả?"

Trình Khiên Bắc trả lời:

"không, có lẽ ban ngày ngủ nhiều rồi, tôi cũng không thấy buồn ngủ."

Ò!

Trình Khiên Bắc với tay bật ngọn đèn đầu giường, quay qua nhìn cô, Giang Mạn cũng giương đôi mắt to tròn đón nhận ánh mắt anh.

Hai người nhất thời cũng không nói gì, qua một lúc lâu, cô thấp giọng mở miệng:

"Trình Khiên Bắc, anhcảm thấy con người tôi thế nào?"

Trình Khiên Bắc khẽ cười:Tạm được.

"Tạm được là ý gì chừ?" Hiển nhiên là Giang Mạn không hài lòng lắm với đáp án này.

"Chính là vẫn còn chỗ để cải thiện."

"Thôi bỏ đi, xem như tôi không hỏi." Giang Mạn cạn lời bĩu môi, đưa tay che mắt mình.

Trình Khiên Bắc kéo tay cô xuống:

"Vì sao hỏi tôi như vậy?"

Bắt gặp ánh mắt thiêu đốt của anh, Giang Mạn lại không tự tin lắm mà tránh đi, làm bộ ung dung nói :

"Chỉ muốn hiểu bản thân mình nhiều hơn chút, nhưng chắc anh cũng không hiểu tôi lắm."

Dừng một chút rồi nói thêm,

"Giống như tôi cũng không hiểu về anh cho lắm."

Bởi vì, vẫn không hiểu lắm, cho nên không muốn tùy tiện mà tiến lên. cô không thể giống như năm đó cùng với Hứa Thận Hành, mặc kệ đối phương nghĩ gì, yêu ai, chỉ cần bản thân thấy thích thì cứ thế mà bừng bừng xông lên.

cô đã không còn là thiếu nữ mười lăm tuổi coi tình yêu là trên hết, hiện giờ cô là người phụ nữ hai mươi lăm tuổi chẳng còn bao nhiêu sức lực để mắc sai lầm trong tình yêu nữa, nếu lúc này cô nói về yêu đương thì không thể không tính toán thiệt hơn.

Trình Khiên Bắc nghe vậy thì cười hỏi:

"Em muốn hiểu gì về tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!