Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Michellevn

Sau hơn một giờ, Giang Mạn tỉnh dậy qua một giấc ngủ. cô ngủ ngon đến nỗi sau khi thức dậy nhất thời có hơi lơ mơ không biết đêm nay là đêm nao, cho đến khi nhìn thấy Trình Khiên Bắc đang cúi đầu xem tạp chí bên cạnh, mới định thần lại, mình đang ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay trên chuyến hành trình bay ra biển đảo.

cô ngồi dậy, bối rối xoa xoa mặt, rồi cảm thán:

"Chỗ ngồi khoang hạn nhất quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều."

Trình Khiên Bắc nheo mắt nhìn cô, ngẩng đầu giơ tay lên không trung vẫy vẫy.

Tiếp viên hàng không đi tới, mỉm cười lễ phép hỏi:

"anh Trình, muốn đưa cơm lên chưa ạ?"

Trình Khiên Bắc gật gật đầu.

Tiếp viên hàng không lại hỏi:

"Ngài Trình và bà Trình có đặc biệt ăn kiêng gì không ạ?"

Trình Khiên Bắc lắc đầu.

Giang Mạn:...........

Bà Trình? Vốn cô định nói mình vẫn còn là cô nàng chưa chồng, nhưng lại nghĩ tới giấy chứng nhận kết hôn có con dấu của cục dân chính đang ở nhà kia. Thôi được, quả thật về mặt pháp lý cô là phụ nữ có chồng.

Chỉ có điều, giờ cũng không phải ở nhà họ Diệp, xưng hô bà Trình này, thật sự làm cả người cô không được tự nhiên. Mặc dù cách một lớp rèm, các đồng nghiệp ở khoang phổ thông có thể không nghe được đối thoại ở bên này, nhưng cấp dưới ở phía sau lưng Trình Khiên Bắc, chắc chắn là nghe được rành mạch.

Cũng không biết Trình Khiên Bắc nghĩ thế nào, không sợ quan hệ bung ra sẽ gặp phiền phức sao?

Tiếp viên hàng không đi rất nhanh và quay trở lại, mang bữa ăn lên.

"Ông Trình bà Trình, chúc hai vị dùng bữa ngon miệng."

Giang Mạn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không kìm được bảo:

"Gọi tôi là cô Giang được rồi."

Vâng, cô Giang.

Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìn cô, không nói gì.

Bữa ăn ở khoang hạng nhất phong phú hơn khoang phỗ thông rất nhiều, Giang Mạn vừa ăn vừa nghĩ đến các đồng nghiệp đáng thương của mình chỉ có thể dùng xuất ăn đơn giản nhất trên máy bay, đã vậy sau khi xuống máy bay lại phải bước vào công việc quay cuồng, thật đúng là khổ hết chỗ nói.

Vì thế cô thấy ngon miệng hơn, nói cho cùng làm người phải biết cách trân trọng.

cô làm một mạch giải quyết hết tất cả thức ăn trong khay, sau đó ngẩng đầu nhìn sang phát hiện Trình Khiên Bắc mới chỉ ăn chưa đến một phần ba, lại còn đang dùng vẻ mặt hết sức kinh ngạc mà nhìn sang cô.

Gì thì gì, nhìn Giang Mạn vẫn là điển hình của người đẹp thành thị, cũng có hơi ngượng ngùng, nói :

"Sáng nay đi vội quá, bữa sáng chỉ ăn có chút xíu."

Ò! Trình Khiên Bắc gật gù,

"Vậy em còn muốn ăn nữa không ?"

"......... không cần."

Trình Khiên Bắc bỗng nhiên lại cúi đầu khẽ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!