Edit: Michellevn
Giang Mạn âm thầm hít thở sâu, lúng túng quay đầu sang hướng khác, giãy giụa rút tay mình ra chỉ về phía trước mặt:
"Là ao sen kia phải không ?"
Trình Khiên Bắc quay đầu theo hướng cô, đáp bằng giọng hờ hững:Đúng vậy.
Để thoát khỏi cái nóng vừa bùng lên, Giang Mạn chạy đi trước, đến bên bờ ao mới phát hiện, bên trong đó thì ra không phải là hoa sen, mà là hoa súng. Mùa này những chiếc lá xanh biếc phủ kín cả mặt hồ, không ít nụ hoa chen lấn lách mình vươn lên, háo hức muốn trổ thành bông hoa rực rỡ.
Ao không lớn, được thiết kế công phu, nước ao trong suốt, chính giữa ao đặt một hòn giả sơn tạo hình thạch nhũ độc đáo, từng đàn cá koi bơi tung tăng vui đùa dưới lớp lá súng.
Giang Mạn trầm trồ nói :
"thật sự là đẹp quá đi mất."
Trình Khiên Bắc thong thả đi tới, hỏi:
"Em có tiền xu không ?"
Sao cơ? Giang Mạn quay đầu nhìn anh nghi hoặc.
Trình Khiên Bắc nói :
"Hoa súng và cá koi là động thực vật có linh tính, ao này rất hiển linh đấy."
Cho nên đây là muốn share cá koi hả?
(*)Nguyên văn : phát cái cá chép: một hành động trên mạng, ai thấy hình cá chép này thì nếu share lại sẽ gặp vận may, kiểu như ở VN có mấy trò: đọc post này mà không share lại thì sẽ bị xui, bị gấu bỏ.( Tàng Thư Viện)
Giang Mạn như hiểu những gì anh vừa nói, hướng tầm mắt nhìn vào trong ao, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh hòn giả sơn, bị người ta ném đến không ít tiền xu.
Người Trung Quốc thật đúng là cố chấp với chuyện quăng tiền xu ước nguyện.
cô thì không cho là đúng, cười cười:
"anh cũng tin cái này sao?"
anh cũng không giống như người đàn ông thích chơi kiểu phong kiến mê tín.
Trình Khiên Bắc nhìn cô, trả lời trịnh trọng:
"Lúc trước tôi cũng không tin, nhưng ba năm trước, buồn chán ở chỗ này đã ném tiền xu và nguyện một điều ước, vốn là ước nguyện không thể, vậy mà không ngờ đã thành hiện thực."
Giang Mạn buồn cười:thật hay giả đó?
Trình Khiên Bắc nhếch môi đáp:
"Tôi lừa em làm gì? Hai năm nay năm nào tôi cũng đến tạ lễ đó."
Giang Mạn nhìn dáng vẻ trang nghiêm của anh, chợt nhớ đến chuyện năm đó Ninh Nhiễm nói anh ở chùa để cầu phúc cho người thương. Quả nhiên là nhìn người thì không thể nhìn bề ngoài, tuổi trẻ vậy mà lại đi tin tưởng mê tín cổ hủ.
Từ đâu đó Trình Khiên Bắc lấy một đồng tiền xu đưa cho cô:
"Em thử một lần đi, cho dù không có linh nghiệm cũng chỉ mất một đồng tiền thôi mà."
Giang Mạn:...........
Đây không phải là vấn đề của một đồng tiền có được không hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!