Edit: Michellevn
Thứ 7, Giang Mạn hẹn Mạnh Vũ là bạn cùng phòng hồi đại học đi dạo phố. Năm đó bốn người ở ký túc xá thì chỉ có cô là người ở thành phố, còn lại đều là người từ nơi khác đến, sau khi tốt nghiệp chỉ có mỗi Mạnh Vũ là ở lại nơi này, hồi còn đi học họ có mối quan hệ tốt nhất, sau tốt nghiệp lại ở cùng thành phố, xem như mối quan hệ khó mà có được giữa các khuê mật( bạn gái thân thiết).
Chẳng qua là quan hệ dù có tốt thế nào đi chăng nữa thì tốt nghiệp rồi mỗi người đều có cuộc sống riêng, một tháng tụ họp một lần đã xem như không tệ.
Hai cô gái với túi lớn túi nhỏ ra khỏi trung tâm thương mại, đi đến cửa hàng đồ uống ở tầng dưới cùng nghỉ ngơi.
Mạnh Vũ uống một ngụm nước chanh mát lạnh, đánh giá Giang Mạn từ trên xuống dưới ở phía đối diện, cười:
"không phải cậu nói ngày nào cũng bị công việc cưỡng ép sao? Mà tớ nhìn cậu thì lại thấy giống như được đàn ông tưới tắm dài lâu á, ngày càng có hương vị phụ nữ hơn rồi!"
Dáng vẻ Giang Mạn xinh đẹp, nhưng lúc còn đi học phong cách của cô năng động rạng rỡ, quanh năm suốt tháng đóng khung trong quần jean và giày Converse, tuy cũng là điển hình của cô gái đô thị hiện đại, nhưng so với hương vị phụ nữ thì còn cách xa vạn dặm. hiện giờ đi làm đã được gần ba năm, khí chất cả người đều thay đổi rất nhiều, đúng chuẩn mỹ nữ đô thị.
Giang Mạn nghe bạn tốt nói như vậy, chợt nhớ tới Trình Khiên Bắc, không khỏi mỉm cười đáp lại:
"Nếu thật sự được tưới tắm, thì tớ đây cũng là do công việc tưới tắm mà thôi."
Mạnh Vụ chớp chớp mắt hỏi:
"nói thật đi, cậu độc thân bao nhiêu năm như vậy rồi, bộ không nghĩ tới tìm một người bạn trai sao?"
Giang Mạn cười:
"Vội gì chứ, trong đài truyền hình chúng tớ phụ nữ độc thân trên ba mươi còn đầy ra đấy, tuổi tớ đây vẫn còn là cô bé đấy!"
Mạnh Vũ nói :
"Tìm đàn ông cũng đâu phải kết hôn liền đâu, yêu đương thôi mà. Cậu đó, quanh năm suốt tháng đơn độc, cũng không sợ ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần hả?"
Giang Mạn đáp:
"Tốt xấu gì thì cậu cũng là phụ nữ làm việc cho doanh nghiệp nước ngoài, còn chưa trở thành đàn bà có chồng, mà sao đã bắt đầu giống mấy bà thím thế hả, chưa gì đã lo lắng chuyện chung thân đại sự của thiếu nữ nhà mình rồi?"
Mạnh Vũ xì một tiếng:
"Còn thiếu nữ cái nỗi gì? Vài năm nữa thành gái ế đến nơi rồi." Ngưng chút rồi cười hi hi nói tiếp,
"Tớ cảm thấy phụ nữ ấy mà, tuy rằng sự nghiệp quan trọng, nhưng bên cạnh có một người đàn ông, cũng vẫn rất quan trọng. Khỏi cần phải nói, tình dục là mỹ phẩm chăm sóc da tốt nhất cho phụ nữ."
Giang Mạn cho một ánh mắt xem thường:
"Vậy vừa rồi cậu mua bao nhiêu là sản phẩm chăm sóc để làm gì hả?"
Mạnh Vũ khoát tay:
"Rồi rồi, chỉ là tớ cảm thấy bình thường cậu toàn tiếp xúc với những nhân vật lớn, nhân lúc còn trẻ đẹp, phải nhanh chóng tóm lấy một cao phú soái, họ ấy à, không có đợi chờ ai đâu."
Giang Mạn cười:
"Cao phú soái thì có gì hiếm lạ chứ, mười tên thì có đến chín, bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa."
Mạnh Vũ ngẫm nghĩ, ướm hỏi:" Cậu không phải vẫn chưa buông bỏ được Hứa Thận Hành chứ? Năm đó cậu nói sẽ cùng anh ta xuất ngoại, mà sao nói chia tay cái là chia tay luôn hả?
Có điều kiểu đàn ông này dù có điều kiện tốt hơn đi chăng nữa, đối với cậu tốt bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng cứ để mãi một người phụ nữ khác trong lòng thì quả thật là người đáng ghét.
"Giang Mạn chớp chớp mắt, vẻ mặt lấy làm lạ:"
Cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Tớ là cái loại dây dưa đó sao? một mối tình non trẻ thanh xuân mà thôi, vào thời điểm đó thì vẫn xem là quan trọng, quá khứ thì đã là quá khứ. Chỉ là tớ cảm thấy yêu đương cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!