Chương 18: Canh một

Edit: Michellevn

Giang Mạn trở về từ trong dòng hồi ức, dời ánh mắt khỏi bức tượng, phát giác đám đông nhốn nháo xung quanh đã tản đi từ lúc nào, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy sinh viên, thỉnh thoảng đi ngang qua người cô.

cô nhìn quyển sách tạc bằng đá kia, có chút buồn cười mà thở dài. Quả nhiên trở lại chốn cũ, chính là sẽ dẫn dắt người ta quay về với hồi ức.

May mắn thay, hồi ức đối với cô mà nói, nhiều nhất là ngoài có thể đổi lấy một tiếng cảm khái không đáng kể, thì không còn gì có thể khiến cô dao động nỗi lòng được nữa.

Sức mạnh của sự trưởng thành cùng thời gian, quả thực là không có gì không làm được.

cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới biết đã gần mười giờ rưỡi rồi, nhanh chóng xoay người hướng ra cửa để đi kêu xe.

Thế nhưng chỉ vửa mới cất bước, đã nghe có người gọi tên cô :Tiểu Mạn!

Xưng hô quen thuộc nhưng đã lâu không nghe thấy, khiến cô hơi sửng sốt.

Xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy cách đó mấy mét, một bóng dáng cao to quen thuộc.

trên thực tế vẫn chưa đến ba năm, nhưng trong khoảnh khắc đó, Giang Mạn vậy mà lại có chút không dám thừa nhận, người đàn ông như trăng thanh gió mát dưới ánh đèn đêm kia là Hứa Thận Hành.

Dường như Hứa Thận Hành cũng là sau khi cô quay người lại, mới xác định mình không nhận nhầm người, anh ấy hít sâu một hơi, bước nhanh lên phía trước, mỉm cười với cô :thật sự là em hả?

Vẻ mặt anh tự nhiên, như thể hai người chưa từng là một cặp tình nhân chia tay không vui vẻ.

Mà Giang Mạn, vừa trải qua khoảnh khắc trái tim loạn nhịp, cũng nhanh chóng hồi hồn. cô nhận ra rằng, sau gần ba năm, lại nhìn thấy người đàn ông chiếm vị trí quan trọng nhất trong thời kỳ niên thiếu của mình, vậy mà đã có chút không nhớ nổi năm đó cảm giác rung động vì anh là như thế nào.

Cho đến giờ phút này, cô mới thực sự xác định, rằng, tình yêu của mình dành cho Hứa Thận Hành, đã hoàn toàn bị bỏ lại trong quá khứ.

Giang Mạn của hiện tại, đối mặt người đã lâu không gặp là Hứa Thận Hành, ngay cả nhịp tim cũng sẽ không tăng tốc.

cô mỉm cười, giống như đối đáp một người bạn cũ thông thường, hỏi:

"anh về lúc nào vậy? Là đặc biệt chạy về tham gia kỷ niệm thành lập học viện sao?"

"thật ra không phải, vừa trở về được mấy ngày thôi, đúng lúc gặp dịp kỷ niệm học viện thì tới." Hứa Thận Hành trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng.

Năm đó ở trường anh học rất giỏi, rất được các thầy cô yêu mến, lại vào hẳn Ivy League học tiến sĩ, cũng xem như cựu sinh viên xuất sắc, không có gì ngạc nhiên khi đến trường vào dịp này.

Giang Mạn gật gật đầu, cô nhận ra rằng gặp lại bạn trai cũ sau nhiều năm cách biệt, tuy rằng không có gì lúng túng, nhưng lại hoàn toàn không biết phải nói về cái gì, nghĩ nghĩ rồi hỏi:

"Vậy anh lúc nào thì đi nữa?"

Hứa Thận Hành đáp:

"Khóa học của anh đã hoàn thành, năm sau là thời gian làm luận án, đề tài luận án của anh là nền kinh tế trong nước, cho nên hầu hết thời gian đều ở trong nước."

Ò! Giang Mạn gật đầu.

Hứa Thận Hành nói tiếp:

"Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn thì năm tới anh sẽ quay về giảng dạy ở trường."

Giang Mạn hơi hơi ngây người, theo cô được biết, lúc trước Hứa Thận Hành xuất ngoại, là có ý định phát triển ở nước ngoài, bởi vì nhà anh là dòng dõi thư thương thế gia, ở nước Mỹ có không ít người thân là các chuyên gia và học giả, nguồn tài nguyên rất phong phú.

Cho nên cô không nghĩ tới anh vậy mà lại có kế hoạch tốt nghiệp rồi cứ thế mà về nước luôn.

Ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể làm như lời nói đùa:

"Học hành thành tài, báo đáp tổ quốc, thật là tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!