Biên tập: TBB
Đầu tháng 5, cả trấn ký xong thỏa thuận, khoản tiền bồi thường cũng thích hợp, trong một tháng các nhà ở phường Trần đã gần chuyển đi hết.
Trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa này cuối cùng vẫn phải nghênh đón sự suy sụp, vỡ vụn.
Mọi vật như cỏ cây, có thịnh thì có suy.
Con người vì an cư lạc nghiệp nên trao ý nghĩa và sinh mạng mới cho đất đai. Họ phá hủy nơi này không chút lưu tình cũng vì sau khi khai khẩn, tận dụng sẽ có được nhiều giá trị phong phú hơn.
Nhưng cũng vì chuyện tư lợi đó mới có được những thay đổi biến ảo, sinh sôi không ngừng sau đó.
Ngày xe ủi xúc đất lên, Vu Tri Nhạc xin nghỉ để trở về phường Trần.
Lâu lắm rồi cô không tới nơi này, những ngày mưa gió qua cô luôn ở lại công ty, người nhà và bạn bè không phải không tìm cô. Mỗi ngày điện thoại sẽ nhận được vài cuộc gọi tới, có mẹ, có em trai, còn có Trương Tư Điềm.
Thông thường sau khi nhấc máy cũng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Cả nhà cô đã dọn tới phòng được bồi thường.
Em trai gửi ảnh chụp qua WeChat, nói tập đoàn Cảnh Nguyên rất phúc hậu, hoàn cảnh của ngôi nhà không tệ, điện nước đảm bảo.
Bên tai tràn đến tiếng máy móc dầu diesel, Vu Tri Nhạc không màng tới ánh mắt của tài xế, đi vào ngõ hẻm.
Cô bỏ khẩu trang ra, châm thuốc.
Hút một hơi, cô kẹp thuốc trên ngón tay, lững thững đi vào trong.
Vẫn là những ô ngói đỏ của năm đó, chỉ là nơi đây không còn đượm hơi thở của cuộc sống. Cửa sổ đóng chặt, nơi nào có người thì họ cũng đang dọn dẹp, chuẩn bị gỡ bỏ ván cửa rồi bỏ đi.
Đâu còn xe ba gác chất đầy rau củ, đâu còn tiếng chuông leng keng leng keng trên xe.
Đâu còn âm thanh rao bánh quẩy, đâu còn hương thơm sữa đậu nành thơm nức lòng.
Đâu còn ông lão đem theo lồng chim, bên hông đeo radio nhỏ hát ỉ ôi.
…
Mọi thứ đều biến thành bọt biển, khó có thể chạm đến.
Vu Tri Nhạc dừng chân ở bồn hoa nhà số 15, đây là cửa nhà cô.
Khóm hoa nhỏ bao quanh gốc cây thấp bé vẫn vươn mình trong gió, không hề biết vận rủi tương lai sắp tới.
Vu Tri Nhạc ngưng mắt nhìn một lát, sau đó cầm lấy chiếc xẻng nhỏ bên cạnh đào nó lên. Cô đến một mình, thật ra cũng không mang theo gì cả, chỉ muốn đưa chúng ra ngoài đồng ruộng, nơi có đất trống trải, sau đó cầu nguyện chúng có thể có một cuộc sống mới.
Đào gốc cây xong, ngón tay Vu Tri Nhạc dính không ít bùn đất, cô xách theo cái cây kia lên nhưng không biết đặt ở chỗ nào.
Đột nhiên, một chiếc túi nilon được đưa tới trước mắt cô.
Vu Tri Nhạc quay đầu thì bắt gặp được gương mặt quen thuộc. Cô cực kì kinh ngạc, không nghĩ anh sẽ xuất hiện ở đây.
Hai người nhìn nhau trong giây lát.
Người đàn ông vẫy vẫy cái túi: "Ngây ra làm gì, cầm đi."
Lúc này Vu Tri Nhạc mới hồi thần, nhận lấy túi nilon nhét rễ cây vào. Sau đó mới hỏi: "Cảnh Thắng, sao anh cũng tới?"
"Không biết, có thể từ trường của em ở đây, anh bất tri bất giác bị hút tới." Cảnh Thắng nhún vai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!