LY THỨ 50
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Hôm sau, sau khi đưa Cảnh Thắng tới công ty, Vu Tri Nhạc xin nghỉ một ngày với Trương Tư Điềm.
Cô phải về nhà lấy ít đồ.
Điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn là Vu Trung Hải vẫn chưa ra ngoài, hãy còn ở nhà. Ông đứng bên ao nước nhỏ cạnh sân trời, lẳng lặng trồng một cây thông nhỏ.
Tính ông vốn nóng nảy, nghe nói giống ông nội đã qua đời như đúc. Nhưng việc kinh doanh cây cối ngược lại là di truyền chút sở thích của bà nội.
Vụ cãi vã đêm 30 khiến mối quan hệ cha con hai người từ tủ lạnh thăng cấp lên thành dòng sông băng.
Vu Tri Nhạc liếc Vu Trung Hải một cái, không chào hỏi mà đi thẳng lên lầu, trở về phòng ngủ của mình.
Cô lấy chiếc chìa khóa rỉ sét nhỏ trong túi hương treo trên tủ đầu giường ra. Sau đó quay trở về bàn đọc sách, nhét chìa khóa vào lỗ nhỏ, muốn vặn một vòng nhưng phát hiện làm thế nào cũng không xoay được.
Một tay khác nghi ngờ kéo ra, ngăn kéo kia lại được lôi ra dễ như trở bàn tay.
Vu Tri Nhạc rút tập tài liệu màu trắng bên trong ra, vừa muốn kéo sợi dây trắng bên trên xuống, cô phát hiện điểm kì lạ... Cách buộc dây này hoàn toàn trái ngược với cách bình thường của cô, cô có thói quen buộc ngược chiều kim đồng hồ.
Máu xông lên đầu, Vu Tri Nhạc thấy tóc mình cũng như bốc cháy.
Cô lấy hết tất cả đồ đạc trong ngăn kéo kia ra, cầm lấy rồi bước nhanh xuống nhà.
Vu Trung Hải đã trở về phòng lớn, xách bình nước ấm đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình ly trà.
Vu Tri Nhạc dừng ở bên cạnh bàn.
Ầm!
Một tiếng vang lớn nổi lên, cô hung dữ ném ngăn kéo kia xuống mặt bàn, vì dùng lực rất lớn nên đồ bên trong cũng tung ra.
Cốc nước trước mặt Vu Trung Hải cũng sánh ra, ông không nhịn được giật mình.
"Làm gì vậy!" Vu Trung Hải tức giận.
Vu Tri Nhạc liếm răng cấm, cố gắng ổn định lại hơi thở dồn dập, cô hất cằm chỉ ngăn kéo trên bàn: "Bố lại cạy ngăn kéo của con?"
Bố Vu không phủ nhận, chỉ nói: "Bố tìm đồ."
"Bố tìm cái gì? Hỏi con là được." Vu Tri Nhạc bình tĩnh nhìn ông, có thể việc này không thể khiến người ta liên tưởng tới những chữ như "lui một bước trời cao biển rộng", mà lại giống kìm nén cuồng phong, mưa rào thấu xương: "Cần gì phải như kẻ trộm."
"Tạm thời không cần." Bố Vu cầm cốc trà lên, giọng chế giễu: "Bố trộm đồ của con? Con có chút lương tâm đi, trước kia mẹ cho tí tiền tiêu vặt cũng giấu giếm định bỏ nhà ra đi, sao chưa nói mình là kẻ trộm."
Vu Tri Nhạc hừ cười, rút ra tập tài liệu kia, giơ lên chất vấn: "Còn lục cả cái này ra? Tìm gì mà phải lục ra?"
Cô đập món đồ trong tay xuống, cười lạnh: "Một xu cũng không có, chắc là thất vọng lắm nhỉ?"
Bố Vu nghiêng đầu, trên môi nổi lên chút khó tin, nụ cười có phần co rút: "Vu Tri Nhạc, chú ý thái độ nói chuyện của con một chút."
"Được thôi, bố." Vu Tri Nhạc gọi ông: "Sao bố lại lục đồ của con?"
Cô nói lời khắc nghiệt nhất có thể: "Cần ra ngoài làm việc mà, nên vào phòng con gái vơ vét, có thể vơ vét bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Ngực bố Vu phập phồng, hàm răng giật giật, ném luôn cốc trà trên bàn đi. Ông giận không kiềm chế được, vành mắt sắp nứt ra, mặt đỏ phừng phừng: "Mày mẹ nó nói cái gì?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!