Chương 39: Cảm giác này chính là yêu

Biên tập: TBB

Không đề phòng bị bạn biết được bí mật, Vu Tri Nhạc cũng không nóng lòng thừa nhận hoặc phủ định. Cô chỉ bất động thanh sắc, chờ phản ứng kế tiếp của bạn mình.

Trương Tư Điềm giống như paparazzi chuyên chụp lén của giới giải trí vậy, xem đi xem lại hai tấm ảnh tới ba bốn lượt. Sau đó cô ấy nghiêng đầu nhìn Vu Tri Nhạc, trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm lạ: "Cậu và Cảnh Thắng bên nhau?"

Vu Tri Nhạc không trực tiếp trả lời câu hỏi này, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Bọn tớ cùng ăn cơm."

___ Cô vốn không thích chia sẻ đời sống tình cảm của mình với bạn bè.

Trước đây hay bây giờ cũng vậy, lúc trước Nghiêm An chủ động mời nhóm bạn của cô ra ngoài chơi, Trương Tư Điềm mới biết họ yêu nhau.

Bản thân Vu Tri Nhạc vốn không phải người nhiều lời, lại càng đừng nói tới chuyện đi khắp nơi khoe mẽ tình cảm của mình.

Hơn nữa hôm trước cô cũng từ lời bác Trương biết được, có lẽ Trương Tư Điềm tâm tư quá thoải mái, miệng không kín kẽ. Bây giờ lại đang là lúc việc phá bỏ và di dời đi đến bước quan trọng, cô không muốn để nhiều người biết mối quan hệ tình cảm của mình và Cảnh Thắng, sợ mang đến những hoài nghi không cần thiết.

"Chỉ ăn cơm thôi?" Trương Tư Điềm nở nụ cười sâu kín, tỏ rõ không tin.

Vu Tri Nhạc biết mình sắp nói dối, nhưng giọng vẫn tương đối ổn định: "Anh ấy mời tớ ăn cơm."

Trương Tư Điềm vuốt ngón tay trên máy ảnh: "Ăn cơm mà còn chụp ảnh cho nhau à..." Cô ấy giơ ảnh chụp Cảnh Thắng lên: "Ảnh này là cậu chụp anh ấy đi."

"Là tớ chụp." Vu Tri Nhạc thẳng thắn nhưng cũng không nói thêm nguyên nhân, có những lúc giải thích lại như vạch áo cho người xem lưng.

"Sau đó anh ấy chụp cậu?" Trương Tư Điềm truy hỏi hơi hùng hổ dọa người: "Mối quan hệ của hai người không giống trước đây nữa nhỉ?"

Vu Tri Nhạc bình tĩnh nhìn cô ấy: "Tớ không ghét anh ấy."

"Ừ... Phải rồi." Trương Tư Điềm tiếp tục nói: "Ai lại ghét người đẹp trai nhiều tiền chứ."

Cô ấy loáng thoáng tố khổ, khiến lồng ngực Vu Tri Nhạc có chút không thoải mái. Nhưng cô cũng không cãi lại, việc cần làm bây giờ là bảo vệ chuyện tình cảm của cô và Cảnh Thắng.

Biểu hiện của cô trước mặt Trương Tư Điềm đơn giản là kế hoãn binh, không gây ảnh hưởng nhiều đến cô ấy. Huống hồ bây giờ người trên dưới trong trấn đều cho rằng cô và Cảnh Thắng có "mối quan hệ không đứng đắn".

Thấy biểu cảm ngưng trọng của cô, Trương Tư Điềm toét miệng cười, vỗ vào lưng cô một cái: "Cậu đừng nghiêm túc như vậy, dù hai người có bên nhau, tớ cũng hy vọng đó là vì cậu thực sự yêu anh ấy."

Lời này vậy mà khiến Vu Tri Nhạc thấy tức cười, hỏi ngược lại: "Tớ không thể ở bên anh ấy vì tiền sao?"

Không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, Trương Tư Điềm hơi sửng sốt: "Cậu không giống kiểu người như vậy, hơn nữa tớ luôn cảm thấy con nhà giàu khó mà thật lòng, lo cậu bị thua thiệt, thà rằng cậu tìm một người đàn ông bình thường còn hơn."

"Tư Điềm, có lẽ đến bây giờ chúng ta vẫn không hiểu nhau." Vu Tri Nhạc đột nhiên gọi tên cô ấy, để lại máy ảnh vào trong túi: "Cậu và tớ."

"Gì cơ?" Trương Tư Điềm không hiểu lắm.

"Hôm trước bố cậu tới nhà tớ, kể chuyện Cảnh Thắng theo đuổi tớ trước mặt mọi người." Vu Tri Nhạc trầm giọng: "Chuyện quá khứ của tớ và Nghiêm An, có lẽ đến lúc chia tay bố mẹ cậu vẫn không biết."

Trương Tư Điềm bừng tỉnh: "Tri Nhạc, có phải cậu nhạy cảm quá rồi không? Chẳng qua tớ thấy chuyện này rất giống trong phim nên mới kể với mẹ. Cậu không thấy giống tình tiết trong phim thần tượng à?"

Vu Tri Nhạc không nói nhiều nữa, cô nhớ lại Trương Tư Điềm từng sử dụng từ "tốt số" sau lưng mình. Cái từ này...

Cô nhếch khóe môi, cười nhẹ: "Từ đầu cậu đã áp đặt địa vị của tớ rồi."

"Cảnh Thắng, con nhà giàu đẹp trai."

"Tớ, người phụ nữ tốt số được anh ấy coi trọng."

"Anh ấy theo đuổi tớ vì vui đùa nhất thời."

"Tớ hơi đáp lại, cũng là vì tham lam tài sản và diện mạo của anh ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!