Chương 35: Mọi người thấy anh ấy ngốc, tôi lại vừa vặn thích đồ Ngốc

LY THỨ 35

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Gần tới chiều, Cảnh Thắng đề nghị hai người đi ăn cơm trưa.

Anh kích động yêu cầu cô cùng làm mọi chuyện, muốn cùng Vu Tri Nhạc hoàn thành những hoạt động trong một ngày.

Nhắc tới chuyện này cũng thật thần kỳ, lớn như vậy rồi, Cảnh Thắng chưa từng nói chuyện yêu đương, anh cảm thấy một cô gái dáng dấp đẹp thì đương nhiên sẽ tiêu tiền vì cô ấy, rồi chứng kiến cô gái đó xà vào tất cả các nhãn hiệu túi lớn nhỏ, cười vui vẻ thỏa mãn với anh. Anh cũng sẽ chiều chuộng các cô ấy, ngủ cũng các cô ấy nhưng chưa từng nói lời yêu.

Với Vu Tri Nhạc thì không giống vậy, anh không có lí do để danh chính ngôn thuận tiêu tiền vì cô, nếu có thì cũng chỉ khiến anh thấy hổ thẹn mà thôi.

Điều này cũng thật kì lạ, một người phụ nữ không có tiền, thậm chí có thể nói là nghèo khổ cùng cực, mỗi ngày đều một lòng miệt mài kiếm tiền. Trên người cô không có tiền, nhưng lại có một loại mùi hương khiến anh không cưỡng lại được, giống như hương vị "Bạch trà" Bulgari vậy. Anh đi bên cạnh cô sẽ không có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, thời điểm nắm tay cô, anh cũng cảm giác như mình là chú chim lưu lạc tìm được về tổ.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc, cô đang đứng đó rất chân thực.

Trong thang máy chật chội đầy người, cô đứng thẳng tắp và yên tĩnh, trên mặt cũng không có mấy biểu cảm dư thừa.

Anh huýt sáo hai tiếng về phía cô, hai tiếng ngắn ngủi nhưng ngả ngớn. Âm thanh này nhanh chóng khiến đám người xung quanh cũng chú ý tới anh.

Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn, khóe miệng khẽ mở: "Sao vậy?"

Cảnh Thắng: "Ba mươi giây không thấy mặt em, muốn nhìn."

Nói ra lời này mà không đỏ mặt, những người xung quanh: "..."

Có một thanh niên trong đám người đó tuổi tác cũng không sai biệt với Cảnh Thắng, cao giọng nói: "Cảm ơn người anh em đã chỉ giáo!"

Sau đó bạn gái anh ta ngượng ngùng kéo anh ta trở về. Mọi người cười ầm lên.

Cửa thang máy mở ra, mọi người cũng dần dần tản ra ngoài. Không gian vốn chật trội lại trở nên rộng rãi.

Cảnh Thắng lôi kéo tay Vu Tri Nhạc, khiến cô dựa vào anh một chút. Vừa làm xong động tác này, ngoài cửa bỗng có tiếng gọi anh: "Tiểu Thắng nhi!"

Là giọng phụ nữ.

Lúc đầu Cảnh Thắng hơi kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Vu Tri Nhạc để ý đến biểu cảm của anh, cũng nhìn theo.

Đứng bên ngoài cửa là một nam một nữ, người phụ nữ có mái tóc xoăn, hai chân dài thẳng tắp, mặt trang điểm kĩ càng, hơn nữa còn đi một đôi bốt cao đến đầu gối, tạo ra cảm giác khiến người khác không dám lại gần.

Còn người đàn ông... Vu Tri Nhạc mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.

Rất nhanh, cô đã nhớ ra nhờ chiếc kính mắt. Đây chính là người đã gọi lái xe thuê giúp Cảnh Thắng vào đêm đó.

Người đàn ông đeo kính mặt đầy kinh ngạc: "Trùng hợp quá."

Cảnh Thắng: "Đúng vậy."

Người đàn ông đeo kính ấn nút thang máy: "Hai người lên trên?"

Cảnh Thắng: "Phải, lên ăn cơm."

"Bọn tôi cũng vậy." Người phụ nữ tiếp lời: "Cùng nhau đi đi."

Vừa nói chuyện, hai người bên ngoài cũng đi vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, người đàn ông đeo kính một bên nhìn Cảnh Thắng, sau đó lại nhìn Vu Tri Nhạc, không nhịn được cười lên: "Được đấy, đúng là không lừa tôi, thế giới hai người thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!