LY THỨ 23
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Một câu nói, lại giống như tạo nên lớp sương giá, không khí trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
Vu Tri Nhạc không nhìn về phía Cảnh Thắng, vẫn nhìn thẳng phía trước, không nói lời nào tiếp tục lái xe.
Cảnh Thắng biết trước cô sẽ cự tuyệt như vậy, cũng không thấy bị đả kích. Nhưng đột nhiên anh nghiêm túc bày tỏ, lại khiến lòng Vu Tri Nhạc khẽ động.
Từ xưa tới nay, người phụ nữ nào cũng ưa những lời tỏ tình êm tai, Vu Tri Nhạc cũng không ngoại lệ. Còn Cảnh Thắng, chính anh cũng không biết vì sao mình lại bật ra một câu như thế.
Á khẩu mấy giây, Cảnh Thắng nhanh chóng chớp mắt, đôi mắt mở to, giả bộ không biết phải làm sao, hỏi: "Ơ? Tôi mới vừa nói gì?"
Vu Tri Nhạc: "..."
"Tôi chỉ là một người đàn ông thích cô, đúng không?" Anh hỏi lại, không đợi Vu Tri Nhạc trả lời đã rung đùi đắc ý dạt dào: "Tôi lại có thể nói ra lời tỏ tình kinh thiên động địa như vậy. Thật lợi hại, tôi yêu tôi quá."
Có giây phút nào anh không tự luyến không? Khóe mắt Vu Tri Nhạc không khỏi giật giật.
"Có điều..." Cảnh Thắng gãi cằm, như có điều suy nghĩ: "Lời nói vô thức, lại là lời trong lòng."
Anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ: "Xem ra tôi thực sự rất thích cô. Sao có thể thích đến mức đó nhỉ?"
Chính anh cũng không hiểu được.
Về vấn đề này, Vu Tri Nhạc cũng vừa thắc mắc vừa không hiểu được, nên cũng đáp lại: "Tôi cũng muốn hỏi điều đó."
"Hỏi cái gì?" Người đàn ông hơi bối rối, sau đó mới bừng tỉnh: "Hỏi vì sao tôi thích cô? Tôi cũng không biết nữa, có lẽ coi trọng dáng dấp xinh đẹp của cô."
Vu Tri Nhạc: "... Anh chưa từng thấy phụ nữ?"
Cảnh Thắng đáp như chuyện đương nhiên: "Thấy rồi."
Vu Tri Nhạc hơi đánh tay lái, để thân xe đi theo: "Vậy lại nhìn mấy người phụ nữ khác nhiều chút."
Cảnh Thắng không quá vui vẻ, hơi nghiến răng: "Cô có thể có chút lòng tin với mình không? Sau khi gặp cô thì tôi không nhìn nổi ai nữa, nhìn thế nào cũng không hợp ý. Đều tại cô đấy, cô bảo phải làm sao bây giờ?"
"..."
Cảnh Thắng lại vặn chai nước, uống một ngụm, tiến lại gần Vu Tri Nhạc, thần thần bí bí đề nghị: "Chỉ có cách này thôi, nếu cô làm bạn gái tôi, chúng ta qua lại một thời gian. Sau đó xem tình trạng của tôi chuyển biến tốt hơn không, hay tiếp tục tiến vào giai đoạn bệnh nguy kịch. Thế nào?"
Vu Tri Nhạc không mặn không nhạt như trước: "Anh tự khỏi bệnh đi."
"Ừ..." Cảnh Thắng cố ý kéo dài thanh âm.
Xe vẫn chuyển bánh, bỗng Cảnh Thắng muốn Vu Tri Nhạc dừng xe. Cô cũng phối hợp, chậm rãi cho xe đổi làn đường, đi tới chỗ anh chỉ.
Cảnh Thắng gõ gõ trên cửa kính xe: "Thấy không?"
Vu Tri Nhạc hướng mắt ra ngoài, là biển hiệu một nhà hàng thịt nướng, ánh sáng đèn neon trong đêm lóe lên không ngừng.
"Mời cô đi ăn." Cảnh Thắng cong môi cười, lúc này bỏ dây an toàn, xuống xe.
Vu Tri Nhạc muốn gọi anh lại mà không kịp, chỉ đành bất đắc dĩ tắt máy, rút chìa khóa cho vào túi rồi đi theo.
Hương thơm của thịt nướng xông vào mũi, Cảnh Thắng vắt áo khoác, quay đầu giới thiệu: "Ăn ở đây ngon lắm, số một của thành phố Ninh đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!