Chương 22: Cảnh Thắng tôi, chỉ là một người đàn ông rất thích cô

LY THỨ 22

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Lúc trở về tiệm bánh đã là gần trưa. Sương mù dày đặc đã tan đi một chút, Vu Tri Nhạc vẫn đeo khẩu trang, bước từ trên xe xuống lại thấy hai đứa nhóc dán mắt vào tủ kính, hứng thú bình luận về các loại bánh ngọt.

Theo âm thanh đóng cửa xe, hai đứa nhóc giật mình, lúc quay đầu ra, Vu Tri Nhạc cũng nhận ra chúng, một đứa là cháu gái bác Trữ nhà đối diện, một đứa là cháu trai của trưởng trấn Từ.

"Đóa Đóa." Cô gọi cô bé kia.

Cô bé để đầu nấm cũng quay lại, nhìn thấy cô thì cong miệng cười: "Chị Vu."

Bé trai cũng quay lại, từ nhỏ cậu bé đã lớn lên ở thành phố, da dẻ trắng đến không tì vết. Cậu bé không quen Vu Tri Nhạc, chỉ đưa mắt đánh giá cô.

"Ừ." Vu Tri Nhạc đáp một tiếng.

Cô bé Đóa Đóa đưa mắt nhìn, liếc chiếc xe đằng sau, cười hì hì: "Chị Vu, chị không đi mô tô nữa à?"

"Gần đây không đi."

Đóa Đóa tròn mắt: "Bà nội em nói chị làm tình nhân nhỏ của giám đốc, nên bây giờ đi ô tô."

Vu Tri Nhạc: "..."

Lời của trẻ nhỏ không cố kị.

Đừng nói đến trẻ nhỏ, dù là người trưởng thành đã lăn lộn ở ngoài mấy chục năm, đến cả mấy cụ già cũng rất dễ tin vào lời đồn.

Vu Tri Nhạc cong môi cười một tiếng, không định giải thích, chỉ hỏi: "Các em muốn mua bánh ngọt à?"

"Không ạ." Đóa Đóa lắc đầu: "Em cùng Từ Giang Nguyên, ông nội của Từ Giang Nguyên tới đây. Ông nội cậu ấy nói sẽ mua bánh ngọt cho bọn em."

Trấn trưởng Từ ở đây sao?

Vu Tri Nhạc tạm biệt hai đứa nhỏ, đi vào trong tiệm bánh, đẩy cửa một cái đã thấy ông lão đứng bên quầy, ông mặc áo lông vũ màu đen, tóc màu hoa râm, trên mặt hằn lên dấu tích của năm tháng.

Nghe tiếng chuông cửa, ông ấy quay đầu, chạm tầm mắt Vu Tri Nhạc, cười cười: "Tri Nhạc, cháu tới rồi."

"Vâng, chào bác Từ." Vu Tri Nhạc lễ phép đáp lại, ánh mắt lại nhìn quanh, muốn tìm ghế cho ông ngồi.

Trưởng trấn Từ thấy vậy, nói luôn: "Không cần, Tư Điềm cũng lấy ghế cho bác, nhưng bác không muốn ngồi, muốn xem ở đây một chút."

Vu Tri Nhạc gật đầu, vẫn đưa một cái ghế trong ra: "Con gái bác về rồi ạ?"

"Ừ, mang bọn trẻ về ăn Tết." Ông lão cũng không từ chối nữa, ánh mắt lộ vẻ mừng vỡ vì được đoàn viên với người nhà, có lẽ chính ông cũng không nhận ra điều này.

Lúc này, người đang làm bánh nói vọng ra: "Tri Nhạc, cậu đến rồi à?"

"Ừ." Vu Tri Nhạc cao giọng đáp lại.

"Cậu tới muộn quá, tớ hơi nhớ cậu đấy."

Nghe đoạn hội thoại của hai cô gái, trấn trưởng Từ không khỏi cười lên: "Vu Tri An về trường rồi à?"

Vu Tri Nhạc gật đầu.

Trấn trưởng Từ gật đầu một cái: "Bác biết vụ đụng xe lần trước rồi. Đứa bé đó từ nhỏ đã không an phận, đứa nhóc nhà ông Tề cũng quá rảnh rỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!