Bên trong văn phòng trang trí tối giản, Ngôn Hòa ngồi trên ghế dựa công thái học, trông ra đèn đóm thành phố lần lượt thắp sáng, chìm vào im lặng thật lâu.
Giữa không gian yên tĩnh, hơi ấm hãy còn vương bên tai, người kia căng thẳng tới độ lên tiếng mà run bần bật, giọng nói vang trong điện thoại qua đường truyền sóng âm cứ như ảo ảnh.
Nhưng âm thanh ấy lại ngưng đọng quẩn quanh mãi chẳng hề tan đi. Giọng nói gọi tên anh vẫn hệt ngày trước, rồi lại hơi khang khác, dò hỏi "Gặp nhau một lần được không".
Anh đáp "Không gặp", sau đó dập máy ngay lập tức.
Màn hình điện thoại sáng lên, phía dưới bài mới anh đăng là rất nhiều người thích rồi bình luận, có người hỏi về từ lúc nào thế, có người hẹn mau mau tụ tập một bữa, có người thì an ủi chia buồn với anh.
Duy nhất một hình đại diện ngôi sao nho nhỏ náu mình giữa đám đông xôn xao, lặng lẽ ấn thích.
Anh mở ra, chỉ có đúng mỗi hình ngôi sao làm ảnh đại diện còn lại trắng trơn, tài khoản đăng kí từ 5 năm trước, không có bất cứ hoạt động gì, tương tác duy nhất là ấn thích 3 lần, đều dành cho cùng một người.
Anh ra nước ngoài tính tới giờ là 5 năm, cộng cả bức ảnh hôm nay thì đã đăng tổng cộng 3 bài.
Một lần là tuyết lớn đêm Giáng sinh, một lần là đèn hoa hôm Thất tịch, lần cuối là hôm nay chính thức đi làm.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đủ biết hình ngôi sao ấy là ai.
Dũng khí vươn lên của Mục Tinh Dã bị hai chữ kia đập nát tan tành.
Ngôn Hòa đáp là "Không gặp".
Từ bé đến lớn Ngôn Hòa luôn là người giữ vững nguyên tắc và giới hạn, bình thường có rộng rãi dễ gần mấy nhưng một khi đã quyết định rồi, thì kể cả thuyết phục gãy lưỡi Ngôn Hòa cũng sẽ không hề dao động.
Hồi trước Mục Tinh Dã thấy đây là ưu điểm, giờ mới biết ưu điểm cứ như ngọn núi lẫm liệt, chắn sừng sững ngay trước mặt cậu.
Sắp sửa đến giờ hẹn đi làm ở UH, cậu không kịp đau thương nữa, phải đi tàu điện ngầm rồi chuyển thêm chuyến bus, mất 1 tiếng rưỡi mới kịp đến nơi.
Song lên được tàu điện, đại não rảnh rỗi bồn chồn lại bắt đầu nghiền ngẫm tái hồi hai chữ kia, hồi tưởng đi hồi tưởng lại giọng điệu đối phương, không có vẻ giận dữ, cũng không mất kiên nhẫn mà chỉ đang tường thuật khách quan đơn giản, chẳng lẫn bất kì cảm xúc gì.
Mục Tinh Dã cảm giác trái tim mình cứ trĩu nặng chìm dần, đè nén trong ngực, bủa vây bởi bóng tối.
Trạng thái không được tích cực lắm, nhưng cậu vẫn phải ép mình lên tinh thần tập trung vào công việc.
UH là câu lạc bộ hàng đầu nằm ở lưng chừng sườn núi ngoại ô phía bắc Thủ phủ, tên đầy đủ là Utmost Happiness, cực kì riêng tư, chuyên tiếp đón giới chức địa phương lẫn doanh nhân nổi tiếng.
Là chốn danh lợi mượn rượu thương thảo, cũng là nơi nhơ nhớp thối nát xa xỉ.
Hồi xưa Mục Tinh Dã từng theo Ngôn Hòa đến đây với đám bạn bè cũ, không thể bảo là thích hay không mà chỉ tiêu khiển thuần túy thôi.
Ngôn Hòa thì chẳng ưa chỗ này, song có những khi xã giao khó tránh khỏi, bụng dạ chê bai nữa ngoài mặt cũng vẫn lừng lững bất động, lời lẽ ăn nói chuẩn chỉnh kín kẽ.
Những cái khác chưa bàn, riêng về khả năng khống chế biểu cảm trước mặt người khác thì Ngôn Hòa ngày đó hơn 20 đã tương đối thành thạo, làm Mục Tinh Dã mãi không học được cách ngụy trang từng phán:
"Anh Ngôn, cái anh nghĩ trong bụng với cái anh nói ra ngoài miệng chẳng bao giờ giống nhau hết, nhỡ hôm nào đó em không còn đây chắc không ai nghe ra được tiếng lòng anh nữa quá."
Nào ngờ lời bâng quơ thành sấm, nhưng giờ thì ngay chính Mục Tinh Dã cũng đã không thể nghe ra tiếng lòng Ngôn Hòa mất rồi.
Quản lý quán bar họ Hà, quản lý dặn dò Mục Tinh Dã các việc cần chú ý rồi gọi một đồng nghiệp ở quán là Ryan ra hướng dẫn cậu thêm. Ryan cũng là bartender, tranh thủ lúc khách khứa chưa đông để giới thiệu cho cậu về quy tắc ở UH.
Đại khái gồm trong thời gian ca làm không được rời quầy bar ở tầng 1, cố gắng tránh đến gần các phòng riêng ở tầng 2 tầng 3, không được để xảy ra mâu thuẫn với khách, cố gắng hết sức để thỏa mãn các yêu cầu của khách. Cuối cùng là có thể đề cử loại rượu nhưng tuyệt đối không chèo kéo.
Những quy định này nói một lần là đủ hiểu. Từ lâu Mục Tinh Dã đã không còn là thiếu gia nhỏ được nhà họ Mục chiều chuộng nuôi nấng ngày xưa nữa. 5 năm nay cậu đã thấm thía rất nhiều quy tắc sinh tồn, giỏi nhượng bộ buông bỏ, biết rằng có đôi khi nhẫn nhịn chịu thua mới là lựa chọn tốt nhất.
Tóm lại phải giảm giảm được thiệt hại tới mức tối thiểu, thì mới có cơ hội hoàn thành nốt những việc quan trọng khác chứ.
Qua 10 giờ tối, UH dần dà nhộn nhịp hẳn lên. Mục Tinh Dã đã pha chế khá nhiều đơn theo yêu cầu của khách, trong lúc đó cũng có khách gọi cậu vào phòng riêng điều chế tại chỗ, mấy người khen ngợi khẩu vị, thưởng thêm không ít, nói chung là ngày đi làm đầu tiên tạm gọi là suôn sẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!