Chương 16: Nấp gì mà nấp

Hẹn đi ăn với một kẻ nghiện sạch mức độ nặng không phải lựa chọn sáng suốt cho lắm.

Sau khi phải nghe Lâm Bích càm ràm về bát đũa thìa dĩa và mỉa mai về không gian quán ăn đến lần thứ 4, Mục Tinh Dã đập thìa cái cạch: "Mày có ăn không không thì thôi nhé."

Giờ Lâm Bích mới chịu yên, đảo mắt bất mãn rồi cắt một miếng nhỏ bánh phô mai nướng, ngần ngại cho vào miệng.

"Tết nhất tụ tập đúng mỗi một hôm, còn tốn hẳn nửa tháng lương của tao đấy, mày đừng có trưng ra cái mặt như ăn phải thạch tín thế được không." Mục Tinh Dã trông ngứa mắt quá, nói năng cũng xéo xắt.

"Biết mày nghèo rồi, bữa này tao khao được chưa ạ?"

"Được quá chứ." Nghe thế Mục Tinh Dã vẫy luôn nhân viên phục vụ, gọi thêm một miếng bít tết thăn lưng.

Lâm Bích: ...

Cả hai láo nháo một hồi xong quay lại đề tài hẳn hoi.

"Hôm kỉ niệm thành lập trường mày có đi không?" Lâm Bích hỏi.

"Còn sớm mà, giờ đã vội gì? Với cả cái dạng thanh danh khó ngửi gia đình tai tiếng như tao thì có ai mời đi?" Mục Tinh Dã kì cạch cắt miếng bít tết.

"Ai dám nói mày?" Lâm Bích trợn tròn mắt, vung cái dĩa đang cầm lên dứ dứ, "Tao cho nó biết tay."

"Rồi rồi rồi, biết mày ghê rồi." Mục Tinh Dã vội can cậu ta.

"Đúng rồi, mày vẫn còn đang nợ tiền cái tên nhà họ Vạn đúng không? Thiếu bao nhiêu nữa?" Lâm Bích bảo, "Giờ càng ngày địa vị tao càng lên rồi đấy, cũng nắm một ít, đưa mày bù trước được."

"Thôi, cái nhúm tiền ấy của mày mày giữ lại đi. Nhỡ lại lang thang đường phố tiếp thì còn có thứ lận lưng." Mục Tinh Dã nói.

Nghe thế Lâm Bích bĩu môi, cũng đúng, mình cha không thương mẹ không yêu, giờ trông cảnh ngộ khá khẩm chứ hồi xưa thiếu thốn còn phải nhờ Mục Tinh Dã tiếp tế hộ.

Lâm Bích là sản phẩm từ tiết mục thường gặp ở các nhà giàu có, quá trình trưởng thành chưa đến nỗi bi kịch nhưng dĩ nhiên chẳng suôn sẻ là bao.

Nhà họ Lâm ở địa phương gọi là tạm chen chân vào giới, tuy kém hơn mấy gia tộc lớn phần nào nhưng cũng có mặt mũi ra hồn. Lâm Bích là con riêng, ở với mẹ ruột trong biệt thự ngoại ô suốt để tránh né, cuộc sống thiếu thốn. Mới năm ngoái thì mẹ qua đời, ông bố nhận cậu ta về lại nhà họ Lâm.

Cậu ta học cùng trường đại học với Mục Tinh Dã, cùng khóa nhưng khác ngành, cả hai quen nhau trong một buổi tiệc nho nhỏ. Nói trắng ra thì chẳng ai đánh giá cao cậu con riêng nhà họ Lâm. Nhưng xưa nay Mục Tinh Dã chả có khái niệm gì về mấy vụ này, hành xử theo cảm tính hết, tuy không quá chú ý tới Lâm Bích nhưng cũng hoàn toàn không có chuyện dè bỉu khinh khi. Mục Tinh Dã đối xử bình thường với mọi người nhanh chóng giành được thiện cảm từ Lâm Bích. Dần dà qua lại hai người thành bạn bè với nhau.

Ban đầu mối quan hệ cũng nhàng nhàng, thi thoảng gặp mặt ở trường thì hẹn đi ăn, Lâm Bích gặp vấn đề cũng có nhờ Mục Tinh Dã hỗ trợ.

Mãi về sau nhà họ Mục gặp biến cố, Ngôn Hòa ra nước ngoài, Lâm Bích lại chẳng hề xa lánh hắt hủi Mục Tinh Dã như những người khác.

Khả năng của Lâm Bích có hạn, lo thân mình còn khó, cậu ta không thể ra tay trợ giúp nhưng vẫn đồng hành bên Mục Tinh Dã dù không nói một lời, có thể im lặng ngồi với cậu ở góc phố cả đêm vào lúc cậu bế tắc nhất.

Cái tình chân thật quá đáng quý, bầu bạn tích tụ thành sông sâu. Ngoài Ngôn Hòa ra, Lâm Bích cũng trở thành một phần lý do bé nhỏ giúp Mục Tinh Dã gồng mình cố gắng giữa giai đoạn rơi vào khốn cùng.

Rất nhiều khi chỉ cần một chút xíu nhỏ nhoi ấy thôi đã đủ cho người ta nương tựa sống tiếp.

Hai người ăn xong, Lâm Bích mượn cái cớ ngàn năm "Đang Tết nhất đằng nào cũng ra đường rồi" để lôi Mục Tinh Dã vào trung tâm thương mại xem quần áo.

"Đồ nam ở đây đắt thế, tiền đâu mà mua." Nghía hết một hàng, Mục Tinh Dã không nhịn được phải lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý thấy gương mặt chị nhân viên bán hàng đứng cạnh bỗng chốc cứng đờ.

Lâm Bích đỡ trán, chê cậu người nhà quê: "Nghèo thì cứ im ỉm mà nghèo đi, nói ra làm gì."

Nhân viên bán hàng trông hai thanh niên vẻ ngoài phong độ ngời ngời sỉ vả nhau như chốn không người đây, mặt càng cứng ngắc nữa.

Cuối cùng Lâm Bích cắn răng, móc thẻ giơ ra, nở nụ cười quyến rũ hơi kiểu tuổi mới lớn học đòi đú đởn: "Lấy hết mấy bộ vừa thử xong cho tôi."

Nhân viên run run tính tiền, cúi người tiễn hai khách ra về, mặt mũi giờ tươi roi rói.

Cả hai xách túi lớn túi nhỏ bước ra, mặt cùng xanh như tàu lá chuối, Lâm Bích vung tay quá trán xong hơi hối hận, tuy bố cậu ta đón về nhưng vẫn hạn chế tiền tiêu vặt hàng tháng của cậu ta rất nghiêm ngặt, cậu ta mang cái danh thiếu gia Lâm hão thế chứ thực tế so với đám con cháu nhà khác thì thua xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!