Mục Tinh Dã chạy trối chết không ngừng nghỉ, ra ngoài xa lắc xong mới phát hiện ra mình lỡ xỏ nguyên dép lê nhà Ngôn Hòa về mất rồi.
Cả người đều đang căng thẳng tột độ, cậu đè lên trái tim đập thình thịch trong lồng ng. ực, lần này cậu giở trò vô sỉ tránh được Sự kiện chia tay của Ngôn Hòa, lần sau chả biết có còn may mắn vậy không.
Cơ mà cũng không phải hoàn toàn công cốc, lần sau có thể tranh thủ mượn cớ lấy giày để quang minh chính đại ghé sang nhà Ngôn Hòa rồi đây.
Quả đúng là mấy hôm tiếp đó Mục Tinh Dã không xuất hiện nữa.
Chắc là đi theo Vạn Khoảnh sang tỉnh khác thật. Kể cả không đi tỉnh ngoài thì có khả năng cậu cũng giật mình hoảng hồn trước những gì Ngôn Hòa nói hôm đó, còn không dám cả chào hỏi trên Weixin, chỉ sợ lại khơi gợi Ngôn Hòa nói nốt cái câu lời thoại đang chờ
"Nếu trước kia chưa nói rõ chia tay thì giờ nói luôn vậy".
Trong khung trò chuyện của hai người, tin nhắn mới nhất vẫn đang dừng suốt ở chiếc sticker cún con chạy vòng.
Bình Châu nằm gần biên giới với nước T, vị trí ven biển, cơ sở hạ tầng phát triển tạo ra mạng lưới kinh tế khổng lồ, môi trường tạp nham thì hình thành nên chuỗi mắt xích sinh thái độc nhất.
Nhà họ Vạn khởi nghiệp từ sòng bạc, phần lớn sản nghiệp nằm ở Bình Châu, vài năm gần đây mới rửa dần các vụ làm ăn vùng xám, đến lứa Vạn Khoảnh thì vừa có tiếng vừa có miếng, đóng thuế hợp pháp làm từ thiện định kì, sòng bạc cũng đã vận hành chính quy hẳn hoi.
Giữa một dàn nhân viên tháp tùng, Mục Tinh Dã sẽ luôn là nhân vật bất thường nhất.
Bảo là trợ lý thì không thấy có đầu việc cụ thể, bảo là tình nhân thì lại không thấy cậu nằm trong số những người ra vào phòng Vạn Khoảnh buổi đêm.
Nhưng cậu lại theo sát Vạn Khoảnh không rời nửa bước, đi đâu Vạn Khoảnh cũng dẫn cậu theo, bàn bạn hợp tác, xã giao, chơi bời, dần dà người ngoài nảy ra suy đoán khác, biết đâu Vạn Khoảnh có sở thích gì khó nói, chỉ mình Mục Tinh Dã thỏa mãn được.
Mục Tinh Dã chẳng vấn đề gì, nếu để ý đồn đãi thì mấy lời thêu dệt này đã dí cho cậu phát điên thật lâu rồi, cậu chỉ bận tâm về đúng một việc đúng một người mà thôi.
Lần trước ở UH là Mục Tinh Dã đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Vạn Khoảnh bày thêm trò mới hành hạ, nào ngờ tẩn cậu một trận xong gã này biến mất tăm hơi, cũng không can thiệp vào công việc của cậu ở UH lẫn sân cưỡi ngựa.
Có lẽ gã chắc mẩm cậu có làm thêm bục mặt cũng không đủ trả hết 20 vạn còn lại, hợp đồng 6 năm đáo hạn xong vẫn phải chấp nhận mặc người sai khiến thôi.
Rón rén nơm nớp hơn nửa tháng trời, cuối cùng rồi Mục Tinh Dã cũng bị Vạn Khoảnh chỉ mặt điểm tên đi Bình Châu với gã.
Sau khi kết thúc phần hoạt động tập trung, khâu thư giãn ca hát nhảy múa kéo dài tới tận khuya.
Mục Tinh Dã dựa vào cột trụ màu xám nhạt dọc hành lang, mắt khép hờ. Nửa tiếng trước cậu đã nhìn vào khung cửa sổ đối thoại, gõ xong xóa, xong lại gõ, xong lại xóa, loay hoay mãi chưa tìm được từ ngữ phù hợp.
Cuối cùng cậu cắn răng, chụp một bức ảnh sao sáng lấp lánh trên màn trời đêm gửi đi, phía dưới bồi thêm câu:
"Anh Ngôn, em đang ở Bình Châu, công việc suôn sẻ lắm, mai là được về rồi."
Tiếp đó nửa tiếng đồng hồ trôi qua, không thấy bất cứ hồi âm nào từ Ngôn Hòa, đúng như dự đoán.
Lúc này cánh cửa sau lưng bật mở, mùi cồn lẫn với mùi son phấn và tiếng nhốn nháo túa ra, một người mặc vest đen thò đầu từ cửa ra ngoài gọi cậu: Cậu vào đây.
Mục Tinh Dã cất điện thoại đi, đẩy cửa bước vào gian phòng riêng lớn nhất câu lạc bộ.
Ánh đèn không sáng lắm, mười mấy người đang ngồi rải rác trong phòng, nhậu nhẹt hát tình ca, chơi bời say sưa. Có một số gương mặt quen quen, Mục Tinh Dã từng trông thấy ở các hoạt động vài hôm nay, đều là đối tác làm ăn của nhà họ Vạn.
Vừa đặt chân vào cái là Mục Tinh Dã biết hôm nay không trốn được vụ này mất rồi.
Mấy hôm nay cậu đi theo Vạn Khoảnh khắp nơi, Vạn Khoảnh rất bận, không rảnh để ý đến cậu nên cũng không vặn vẹo, xem cậu như người vô hình. Nhưng hiện giờ mai đã là lịch về, việc chính cũng đã hòm hòm gần xong, nếu không làm gì một tí thì lệch với tác phong hành sự của Vạn Khoảnh quá.
Vạn Khoảnh nhìn theo cậu tỉnh bơ bước lại gần rất bình thường, khóe môi khẽ giật, một người đang áp sát vào cạnh Vạn Khoảnh lập tức biết điều đứng lên nhường chỗ.
Mọi người đều đang nhìn cậu, cậu đi vào là mọi ánh mắt đổ dồn cả sang. Mục Tinh Dã đoán lờ mờ là ngay trước khi mình ló mặt thì đề tài trong phòng đang nhắc dở chính cậu.
Tiếng lao nhao trong phòng dần dà hạ bớt, phục vụ với vệ sĩ cũng lui ra ngoài, số ở lại toàn những hội hổ đói sói rình.
"Đúng là xinh đẹp thật," Một kẻ trong đó lên tiếng trước, cười bình phẩm,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!