Từ khi trùng phùng tới giờ hai người gặp nhau 3 lần, Mục Tinh Dã đã nói Chờ em thêm chút 3 lần.
Chờ cậu làm gì? Ngôn Hòa hỏi bằng giọng thẳng băng, có phần xa cách lãnh đạm.
Mục Tinh Dã cảm giác chắc tại Ngôn Hòa phải nghe mình lảm nhảm suốt cả tối, bắt đầu thấy phiền phức rồi đây.
"Chờ em... trả được hết tiền, muốn... bắt đầu lại từ đầu với anh." Câu hỏi dồn ép Mục Tinh Dã không có chỗ dung thân.
Bầu không khí lại lặng thinh một lúc, vốn dĩ tưởng là Ngôn Hòa sẽ còn nói tiếp câu gì cắt đứt dứt khoát, nào ngờ anh chẳng lên tiếng nữa.
Ngôn Hòa đứng dậy, đưa tay ra hiệu tiễn khách, cũng không chờ Mục Tinh Dã đi mà bỏ về phòng mình luôn, đóng cửa lại sập một tiếng.
Ngoài phòng khách, Mục Tinh Dã ngóng theo chốc lát rồi nói vọng vào phía cánh cửa phòng ngủ khép chặt:
"Anh Ngôn, thế... em về đây ạ, anh đi ngủ sớm nhé."
Cậu khoác áo khoác của Ngôn Hòa vào, bước ra đến cửa, đi giày của mình, trước khi đóng cửa cậu khẽ khàng nói nốt một câu với cánh cửa phòng ngủ:
"Chúc ngủ ngon, anh Ngôn."
Đang dự đoán chắc mấy hôm tới Mục Tinh Dã sẽ không đến nữa, nào ngờ buổi tối hôm sau Ngôn Hòa tan làm về nhà, đã lại thấy người đang đứng chờ ngoài cửa.
Lần này ngồi xổm ngay ở cửa nhà luôn, không hiểu làm sao mà bảo vệ lại cho cậu vào được.
Thấy Ngôn Hòa về, Mục Tinh Dã đang ngồi dưới đất lập tức đứng bật dậy, hơi hơi nghiêng người tránh đường, gọi Anh Ngôn. Hôm nay Mục Tinh Dã mặc nhiều áo, có lẽ hôm qua rét mướt ghê quá, cuối cùng cũng biết chăm nom cho mình.
Cậu còn xách hai cái túi giấy một lớn một nhỏ trong tay, túi lớn có góc vải ló ra, ấy là áo khoác hôm qua Ngôn Hòa cho cậu mượn. Cái túi nhỏ cũng căng phồng chồng chất, chả biết là thứ gì.
Ngôn Hòa vòng qua cậu, ấn vân tay mở khóa, vào nhà xong cũng không đóng hẳn cửa mà chỉ dừng ở huyền quan thay dép rồi đi thẳng vào trong.
Mục Tinh Dã tiếp tục theo vào, lần này đã thành thạo hơn nhiều, cởi giày rồi đang chuẩn bị đi chân đất như hôm qua, thì bỗng cúi đầu lại phát hiện có nửa chiếc dép lê lò thò dưới gầm tủ giày, trông khá lấp ló dưới ánh đèn. Hôm qua Mục Tinh Dã đã xác định là ở đây không còn đôi dép nào thừa.
Cậu chần chừ giây lát, thò chân vào trong ngoắc thử, bèn lôi được hai chiếc dép lê vải ra xỏ vào chân.
Lúc thay quần áo xong quay lại ra ngoài ánh mắt Ngôn Hòa liếc qua chân Mục Tinh Dã, yết hầu khẽ chuyển động, anh không nói gì.
Mục Tinh Dã đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên sofa, quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Ngôn Hòa.
Ngôn Hòa vẫn kiệm lời tới độ đau xót, nhưng nét mặt bình thản, không nhìn ra được là liệu có kém vui chưa, cơ mà cũng không đuổi cậu về.
"Anh Ngôn, em mang áo đến cho anh ạ."
Mục Tinh Dã lên tiếng trước, hỏi thăm dò,
"Hôm nay anh tan làm sớm thế ạ, anh ăn tối chưa?"
Trông Ngôn Hòa kiểu miễn cưỡng lắm phải đáp lời: Không đói.
Ồ... Mục Tinh Dã đành nuốt câu
"Thế để em nấu cho anh mấy thứ" vào bụng.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhớ ra mình có mang cả bánh ngọt, bèn đứng dậy mở chiếc túi nhỏ đặt trên bàn trà, lấy hai chiếc hộp đựng trong đó ra.
Đây là bánh đậu đỏ và bánh mochi của Đường Ký.
"Chắc từ hồi về nước đến giờ anh chưa ăn đâu nhỉ?" Mục Tinh Dã tự biên tự diễn một mình,
"Bây giờ Đường Ký mở tận hơn 20 chi nhánh rồi, không cần phải xếp hàng lâu lắc thế nữa. Ngày xưa anh thích ăn mochi nhà này nhất mà đúng không? Giờ họ cũng có cải tiến thêm, anh ăn thử xem vị thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!