Chương 6: Anh Ngôn, anh chờ em thêm chút nữa

Quay về đến nhà Mục Tinh Dã mới nhớ ra mình loay hoay cả sáng chưa ăn gì. Canh hầm cho Ngôn Hòa hãy còn thừa lại ít, cậu xì xụp một lèo hết veo, li. ếm môi chóp chép, ra dấu khen ngợi tài nấu nướng của mình thêm lần nữa.

Lúc đại não phấn khích thì chẳng để ý người ngợm ra sao, hiện giờ bình tĩnh dần, cơn đau nhức nhối mới nối nhau ập đến. Cậu rửa tay rửa mặt, cẩn thận lên giường nằm, nhắm mắt lại.

Ngủ liền một mạch tới tận 3 giờ chiều, thức dậy xong cậu mò mẫm điện thoại dưới gối, gọi cho anh Cát.

4 giờ rưỡi chiều, anh Cát đứng hút thuốc ở cửa Soho chờ cậu như thường lệ.

"Đúng là không gì có thể lỡ làng cậu kiếm chác dù chỉ một tối." Anh Cát vứt đầu lọc đi, trêu cậu một câu.

Cậu đang đội mũ, ánh sáng lại tối nên anh Cát không phát hiện có gì bất thường, bước lên vỗ cái bốp vào vai cậu, cái vỗ này làm cậu ngã lăn ra đất.

"Anh Cát, anh nhẹ nhẹ thôi ạ."

Mục Tinh Dã vội cười xòa cầu hòa.

Anh Cát biến sắc, kéo cậu đứng lên: Làm sao thế?

"Không sao, không sao," Mục Tinh Dã nói ngay,

"tối qua gặp tí sự cố nho nhỏ ở UH ấy mà." Cậu kể lại giản lược sự việc hôm qua, nội dung về cơ bản xêm xêm với cách hiểu của quản lý Hà. Rồi cậu giải thích thêm, khách cũng chỉ nổi hứng nhất thời, về sau cậu tránh mặt kĩ hơn chắc sẽ không vấn đề gì lớn.

Hiện giờ quầy bar chưa có khách, anh Cát dẫn cậu ra dưới đèn kiểm tra kĩ vết thương của cậu, còn định bắt cậu cởi áo ra xem trên người thế nào nhưng cậu trốn mất.

"Anh Cát, không sao thật mà, em đảm bảo không ảnh hưởng công việc tối nay đâu ạ."

"Lão Hà đã cho cậu nghỉ rồi thì cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, chạy ra ngoài làm gì nữa?"

"Làm thêm một tối là trả nợ được sớm một ngày mà!" Mục Tinh Dã cười tươi roi rói, trông rất là vô tư vô tâm,

"Chắc anh Cát sẽ phát lương cho em chứ ạ!"

Trông cậu có vẻ không sao thật, anh Cát cũng đành bỏ qua:

"Thế cậu làm nửa đầu ca thôi, nửa sau về nhà nghỉ đi."

Rồi bổ sung thêm một câu,

"Vẫn trả đủ lương cả buổi."

Anh Cát chỉ cho cậu làm hết đúng nửa đầu ca là giục cậu về nhà luôn. Thực ra kể cả anh Cát chưa thúc thì cậu cũng không đứng nổi nữa rồi.

Cậu cố gượng nốt ít hơi tàn rời khỏi phố quầy bar, thử xem giờ thấy hãy còn kịp chuyến bus cuối cùng, bèn chậm chạp lê ra bến xe ngồi đợi. Khu CBD hay ở chỗ đấy, 12 giờ đêm cũng vẫn có xe bus, chở những người bận rộn tối mắt tận khuya quay về nhà.

Chiếc xe bus dừng lại trước mặt cậu, chắc do động tác lên xe của cậu hơi lề mề nên tài xế liếc nhìn cậu mấy lần liền.

Cậu áy náy cười cười với tài xế, song tài xế thấy cậu không có vẻ say xỉn, đại khái chắc tưởng cậu mang bệnh gì kín đáo nên cũng không giục giã, trái lại còn hòa nhã bảo:

"Đừng vội, cậu cứ từ từ thôi."

Mục Tinh Dã cười đáp Cảm ơn ạ.

Hiện nay người cậu đã khá hơn trước nhiều lắm. Hồi Vạn Khoảnh mới bắt đầu động thủ, cậu từng mất đến gần cả tuần trời không bò dậy nổi, bây giờ miễn không động đến gân cốt thì chỉ cần ngủ một giấc là cậu sẽ đi lại được bình thường ngay.

Không phải nhờ Vạn Khoảnh nhẹ tay hơn đâu mà là do về sau tái diễn nhiều quá, dần dà khả năng đề kháng của cậu càng lúc càng khỏe.

Thực ra cậu không sợ Vạn Khoảnh ra tay, cậu chỉ sợ Vạn Khoảnh mất kiểm soát.

Hôm qua cậu thoát được một kiếp, có lẽ cái vẻ bạt mạng của cậu khiến kể cả đang mang ý đồ khác thì Vạn Khoảnh cũng phải nhạt nhẽo cụt hứng thôi, song cậu cũng biết, Vạn Khoảnh cố tình bỏ qua cho cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!