Chương 5: Không đau

Cậu không rõ liệu Ngôn Hòa nhìn cậu có thấy nực cười lắm không, cậu dứt khoát nhắm mắt đưa chân lặp lại một lần:

"Anh Ngôn, em muốn theo đuổi anh, muốn được đến với anh lần nữa."

Dũng khí của cậu tăng vọt lên xong tụt cũng thần tốc không kém,

"Anh Ngôn, anh cho em thêm ít thời gian, chờ em thêm một tí thôi được không..."

Thôi kệ hết đi, ngay từ ngày xưa Mục Tinh Dã đã là bên chủ động trong mối quan hệ của hai người rồi, dù ban đầu đến với nhau nhờ Ngôn Hòa tỏ tình trước nhưng Mục Tinh Dã cũng âm thầm khiêu khích đẩy đưa đắc lực.

Mục Tinh Dã, Ngôn Hòa gọi cậu cả họ lẫn tên, lời nói ra không được êm tai lắm đúng như dự liệu,

"đúng là da mặt cậu vẫn dày hệt như xưa."

"Đã mất công lên tận đây thì nói trực tiếp cho rõ ràng luôn nhé."

Khóe mắt trong của Ngôn Hòa thoáng chúc xuống, đuôi mắt thì lại hơi hơi vểnh lên về sau, đồng tử nhếch trên lộ lòng trắng phía dưới, lúc nhìn người khác mà không biểu cảm gì thì cực kì xa cách lạnh nhạt. Tâm sinh tướng, chỉ từ đôi mắt thôi là đủ để thấy vốn dĩ anh là người rất lãnh đạm kiệm lời.

Thì lại chẳng, mọi nhiệt tình của anh đã dành hết cho Mục Tinh Dã.

Cho Mục Tinh Dã của 5 năm về trước.

Anh nói tiếp:

"Mình kết thúc rồi, từ 5 năm trước."

Bầu không khí chìm vào lặng im, dũng khí của Mục Tinh Dã bị đập vỡ lần nữa, bị ánh nắng hun đúc bốc hơi, không tìm thấy bóng dáng.

Nói xong câu Kết thúc Ngôn Hòa không cất lời thêm, vẫn chỉ nhìn cậu đầy nhạt nhẽo.

Gương mặt Mục Tinh Dã thoắt đỏ thoắt trắng, chưa cần soi gương đã biết là khó coi.

Sau cùng cậu chậm chạp cúi xuống, giọng run run:

"Đúng, anh từng nói rồi, tại em tự chuốc lấy..."

"Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ em..." Cậu muốn nói là giờ mình đã biết sửa đổi tử tế hơn, nhưng rồi lại thấy khó thốt ra miệng, sửa đổi gì tử tế hơn nhỉ?

Nhất thời cậu chẳng lần mò ra được là ngày xưa mình đã làm gì ác độc tới độ không thể tha thứ, nếu bắt buộc phải xét thì ấy cũng đâu phải lỗi của cậu.

Mà hình như vẫn chưa đúng, nếu không thừa nhận mình sai, vậy tất cả đều là lỗi của bố rồi.

Cậu hơi hé miệng, xong lại ngậm vào.

Dũng khí cạn sạch, sức lực cũng tiêu tan, cậu không dám ngẩng đầu nữa, dũng sĩ vừa rồi còn xông lên bất chấp tất thảy mà chỉ qua một hiệp đã dáo dác chuẩn bị chạy trốn.

Một cuộc điện thoại nối vào văn phòng đúng lúc, cắt ngang màn chuyện trò khó nhọc.

Ngôn Hòa nghe máy, trả lời ngắn gọn vấn đề công việc.

Mục Tinh Dã cảm giác mình không thể ở lại thêm một giây nào nữa, cậu muốn xoay người bỏ chạy khỏi căn phòng này nhưng hai chân cứ như bị đóng đinh xuống đất, trái tim thì treo lửng lơ đong đưa trên bếp lửa, đầm đìa máu tươi.

Ngôn Hòa đã cúp điện thoại từ bao giờ chẳng biết, thình lình nhấc chân bước về phía cậu.

Mục Tinh Dã kiểu đang bị hoảng sợ quá đà, cử động của anh làm cậu giật mình ngước mắt lên. Lúc này Ngôn Hòa mới phát hiện ra khóe mắt cậu đỏ bừng, tơ máu li ti, như thể mới nãy giờ thôi mà đã lén khóc.

Nhưng không thấy nước mắt, cũng chưa chắc có phải khóc chưa.

Đáy mắt Ngôn Hòa bất chợt lấp lóe, tầm nhìn lướt từ khóe mắt sang gò má rồi cạnh môi cậu, nét mặt lạnh lẽo hẳn đi rất rõ rệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!