Chương 49: Ngoại truyện 3: Stop cứng nhà họ Ngôn & boss mỹ miều Thủ phủ

Bùi Nguyệt làm việc nhanh nhạy dứt khoát, làm người khôn khéo tinh tế, lại rất thấu hiểu tâm tư của sếp, mấy năm nay cô đã dần trở thành nhân vật quan trọng không thể thay thế bên cạnh Ngôn Hòa.

Sau đấy từng có người đưa ra lời mời hậu hĩnh rủ cô sang mà cô cũng không đi, càng không tiết lộ tin tức với ai cả, nhưng cuối cùng Ngôn Hòa vẫn biết.

Xưa nay Ngôn Hòa không bao giờ keo kiệt với nhân viên trung thành giỏi giang, trả lương cho nghỉ phép chia hoa hồng, đãi ngộ tốt nhất có thể trong phạm vi hợp lý.

Song Ngôn Hòa đã nhanh chóng tìm ra người định chồng tiền cuỗm mất trợ lý của mình là ai.

Cái thằng bạn chó Giang Chử bất chấp tình nghĩa nối khố nhiều năm, tình cờ một lần có công việc gặp phải Bùi Nguyệt rồi vương vấn luôn.

Cậu ấm nhà giàu mà, mới đầu chỉ chơi chơi thôi, nào ngờ Bùi Nguyệt tỉnh như ruồi, không thiếu tiền không thiếu tình yêu, cơ bản còn chẳng buồn liếc đối phương một cái. Từ từ rồi Giang Chử rung động thật, sống chết đòi theo đuổi cưa cẩm người ta, còn định mời mọc dụ dỗ Bùi Nguyệt sang công ty mình.

Suốt 2 năm Ngôn Hòa không ở quốc nội, rất nhiều công việc đều do một tay Bùi Nguyệt lo liệu, sự hỗ trợ của cô giúp sếp thảnh thơi hơn rất nhiều. Vậy nên lúc biết tin Giang Chử đang theo đuổi Bùi Nguyệt, Ngôn Hòa lập tức dẫn Mục Tinh Dã về nước.

"Mày nói thử xem sao em ý lại không thích tao chứ? Tao đẹp trai mà, dáng vóc cao ráo, sống cũng tử tế, còn giàu nữa, tại sao tao không lọt được vào mắt em ý?" Giang Chử uống giỏi, nốc cả chai whisky xong nói năng vẫn tương đối ra hồn, mỗi tội cảm xúc hơi mất kiểm soát.

Thấy Ngôn Hòa ngó lơ mình, cậu ta lại bấu lấy Mục Tinh Dã:

"Tiểu Dã Dã, chẳng phải cậu với Bùi Nguyệt thân nhau lắm à? Cậu nói giúp tôi mấy câu đi chứ!"

Mục Tinh Dã âm thầm đảo mắt xem thường, quay sang thấy mặt Giang Chử thì lại khôi phục nụ cười:

"Tôi nói thì ích gì? Bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường đơn giản thôi, lấy đâu ra tư cách khuyên can người khác?"

Cậu nhấn mạnh vào chữ đơn giản và bình thường, cuối cùng còn bồi thêm một câu bóng gió,

"Với cả thanh danh tôi nó cũng bê bối, nhiều khi lên tiếng không có sức thuyết phục lắm đâu."

Nhậm Thời Vô không nhịn được cười phọt thành tiếng. Cái cậu Mục Tinh Dã này tận trong cốt tủy vẫn chả khác gì ngày xưa, nhỏ nhen thù dai nhớ lâu.

Giang Chử đằng hắng:

"Cậu trông cậu kìa, đang nói chuyện tôi mà, sao lại quặt sang tận đâu thế."

Ngôn Hòa kéo ghì Mục Tinh Dã vào gần mình hơn, giọng không thân thiện lắm:

"Giang Chử, mày muốn cưa thì cứ cưa, nhưng rủ nhân viên người ta nhảy việc là hỏng rồi. Với cả Bùi Nguyệt có người mình thích, không thích cái kiểu lăng nhăng như mày đâu."

"Bịa đặt, em ý thích ai cơ?"

Giang Chử sốt ruột,

"Tao hỏi thăm rõ hết tổ tiên 8 đời nhà em ý lâu rồi, em ý chả thích ai cả nhé, cũng chẳng mê gì đặc biệt, đam mê duy nhất chính là đi làm công ăn lương cho mày."

Ngôn Hòa: ...

"Tao mặc kệ, nếu là anh em thì mày nhường trợ lý của mày sang với tao đi! Không thì đừng trách tao vô tình!" Giang Chử lại bắt đầu kêu ca ăn vạ.

"Người mày thích thì mày tự mà theo đuổi đi chứ, đòi hỏi Ngôn Hòa là cái kiểu gì hả?" Nhậm Thời Vô ngứa mắt quá phải huých cậu ta một cái, ưỡn ẹo lèo nhà lèo nhèo trên sofa ra cái thể thống gì đâu.

Trước khi ấn nghe điện thoại Ngôn Hòa liếc qua Giang Chử một cái, hạ thấp âm lượng xuống:

"Ừm, đã biết, tôi đang ở quán bar, chỗ đằng sau công ty ấy. Đúng rồi, được, cô sang đi."

"Ai sang thế? Bùi Nguyệt hả?" Giang Chử phấn chấn hẳn lên.

"Ừ, qua đưa tập tài liệu." Ngôn Hòa vừa đáp lời Giang Chử, vừa nhanh tay lẹ mắt cướp lấy lon bia bên tay Mục Tinh Dã, Dị ứng mà còn uống!

Giọng khá nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!