Chương 48: Ngoại truyện 2: Như chẳng trông thấy (2)

Vạn Khoảnh nhanh chóng điều tra ra rõ mâu thuẫn giữa Ngôn Hòa và Mục Tinh Dã.

Năm ấy Mục Huyền Chi ngoại tình với mẹ Ngôn Hòa, khiến ba Ngôn Hòa là Ngôn Tương An đau khổ tự sát, tuy cuối cùng cấp cứu giữ được mạng sống nhưng rồi chọn bỏ đi châu Phi xa xôi.

Ngôn Tương An là bác sĩ, hiện giờ lại gặp tai nạn xe trong thời gian tham gia viện trợ ở châu Phi, Ngôn Hòa tin chắc đây là một lần tự sát khác của ba mình

Sở dĩ Ngôn Hòa bỏ ra nước ngoài 5 năm không chấp nhận tha thứ cho Mục Tinh Dã, là do Mục Tinh Dã giấu giếm chuyện bố mình ngoại tình mà cậu vốn đã biết từ lâu.

Nếu việc này vẫn chưa đủ đô để thành mâu thuẫn chủ yếu, thì Vạn Khoảnh cũng không ngại đổ thêm cho cả hai ít dầu.

Vụ án tham ô của Mục Huyền Chi năm đó có một nhân chứng quan trọng vẫn mất tích suốt bấy lâu nay, người này nắm trong tay lượng bằng chứng rất lớn, nếu giao nộp toàn bộ thì rất có khả năng Mục Huyền Chi sẽ được giảm án. Đó chính là thư kí của Mục Huyền Chi, mấy năm nay cứ trốn ở nước ngoài mãi.

Thực sự là Vạn Khoảnh phải tốn công lắm mới lùng ra được anh ta.

Sau ấy gã tìm một cơ hội phù hợp, vô tình hé lộ cho Mục Tinh Dã biết tin tức về nhân vật này.

Sao Ngôn Hòa chịu để Mục Tinh Dã đưa người thư kí với đống chứng cứ ra giao nộp đây? Đến nước này thì mâu thuẫn giữa cả hai đã tới độ không thể xoa dịu hòa giải được nữa rồi.

Vạn Khoảnh cho người bám sát theo Mục Tinh Dã, chứng kiến cậu chạy đi tìm Ngôn Hòa lúc nửa đêm, dõi theo cậu thất thểu quay về. Trên con phố khuya khoắt vắng người, Mục Tinh Dã bị đánh ngất vác lên xe.

Cuối cùng thì người này cũng đã thuộc về gã.

Mới đầu Mục Tinh Dã cực kì bướng bỉnh, phản kháng kinh khủng khiếp, thường hay kết thúc bằng máu me be bét toàn thân.

Vạn Khoảnh vô cùng nhẫn nại, xem cậu khóc, xem cậu xin tha.

À đúng, cuối cùng Mục Tinh Dã cũng chịu xin tha rồi đấy.

Một người không còn mục tiêu theo đuổi không còn niềm tin vào cuộc sống, một người mới vỡ tan nát giấc mộng đã hướng tới bao năm, cuối cùng cũng biết xin tha. Những kiên trì cao quý của Mục Tinh Dã bay biến hết, không còn Ngôn Hòa là cậu chẳng còn gì cả.

Có lúc trông Mục Tinh Dã Vạn Khoảnh cũng thấy đáng thương.

Kí hiệu ô vuông gạch chéo trên tường đã được hẳn 3 cái, Mục Tinh Dã bị nhốt trong gian phòng kín mít ngột ngạt, ngày ngày co rúc run rẩy trông lên lỗ thông gió duy nhất lọt được ít ánh sáng vào ấy.

Nửa tháng rồi, Vạn Khoảnh ngồi đối diện cậu, nhìn cậu ôm chân co cụm vào một góc thảm, cái vẻ khổ thân khiến gã không kìm được phải rạch toạc vết thương của đối phương ra thêm lần nữa mới thỏa cơn nghiện,

"mày biết giờ Ngôn Hòa đang làm gì không?"

"Nó đang trông ba nó ở bệnh viện, bận tiếp đãi đám bạn bè thân thiết với đối tác quan trọng ghé hỏi thăm, bận mấy dự án nghiên cứu phát triển mới chốt của công ty, bận các thể loại chuyện linh tinh lặt vặt."

Vạn Khoảnh cất lời nhẹ tênh đầy châm chọc, thốt ra từng câu giằng xé ruột gan người ta,

"Còn mày ấy à, nó còn chẳng phát hiện ra là mày mất tích luôn."

"Không ai biết ngày nào mày cũng bị tao chơi, ngày nào cũng khóc lóc chết đi sống lại, người mày lẩm nhẩm gọi tên xin cứu mạng thì hàng tối ngủ ngon ngủ say biết mấy. Mày nói xem, mày đáng thương như này cơ mà, nhưng liệu có ai để tâm không?"

"Hay thôi mày đến với tao đi, rồi tao thả mày ra!"

Kể cả đã khóc giàn giụa nước mắt, Mục Tinh Dã vẫn sẽ chửi gã Cút.

Thế là cuộc tra tấn lại tiến vào một lượt mới.

Nhưng rồi Ngôn Hòa nhanh chóng nhận ra Mục Tinh Dã mất tích, bắt đầu lùng sục khắp nơi như lên cơn điên.

Việc này nằm ngoài dự đoán của Vạn Khoảnh.

Vốn dĩ gã tưởng hai người này đã cắt đứt triệt để rồi, hơn nữa Mục Tinh Dã đang định rời Thủ phủ tới nơi khác sinh sống, bạn bè quanh cậu đều biết cả.

Lúc này Mục Tinh Dã đã bị nhốt gần 1 tháng trời, từ trạng thái phản kháng quyết liệu ban đầu cho tới cuối cùng thành ra đờ đẫn ngây ngô, những cơn hành hạ giày vò đa dạng thủ đoạn của gã đẩy người này tới sát bờ vực sụp đổ, tinh thần cậu dần xuất hiện dấu hiệu bất thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!