Chương 47: Ngoại truyện 1: Như chẳng trông thấy

Ở trong tù, Vạn Khoảnh thường hay nhớ lại hình ảnh lần đầu gặp Mục Tinh Dã.

Tuổi tầm 13 14, đứng giữa đám đông mà vẻ ngoài phong thái đều xuất sắc tựa thực thể phát sáng biết đi. Một thiếu niên sống đời sung sướng mà lại chẳng hề kiêu căng ngạo mạn chút nào, lễ phép lịch sự với tất cả mọi người.

Buổi tụ họp có phần bốc thăm trúng thưởng, đại loại nhằm mua vui cho nhóm mấy cậu ấm cô chiêu, ban tổ chức rất chăm chút, toàn các món trẻ con tuổi này thích ngắm thích chơi. Mọi người cũng không thiếu thốn gì, chủ yếu vui là chính.

Mục Tinh Dã bốc được bộ ảnh dải ngân hà phiên bản giới hạn, xét cho cùng hãy còn là bé nhỏ nên cực kì phấn khởi. Nhận phần thưởng xong cậu chẳng màng quy định phép tắc gì nữa mà lao vọt qua bãi cỏ như con thỏ con, nhảy tránh chỗ bóng bay trang trí rồi nhào vào lòng một người.

"Anh Ngôn, anh xem nè!"

Cậu giơ tập thẻ lên khoe với đối phương,

"Có phải thêm bộ này nữa là anh sưu tập đủ rồi không?"

Người kia xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói gì đó, thế là Mục Tinh Dã cười toe. Đường nét thanh tú đã thấp thoáng trên gương mặt thiếu niên, nụ cười đủ khiến đối phương tan chảy.

Hóa ra là để tặng cho người khác.

Hóa ra cậu ta thích Ngôn Hòa.

Sau ấy Vạn Khoảnh thường xuyên trông thấy Mục Tinh Dã. Gã cứ như kẻ nghiệm nhìn trộm, nấp trong chỗ tối quan sát từng cử động của Mục Tinh Dã, xem cậu chạy ngang sân vận động trường cấp 2, trông cậu đầm đìa mồ hôi giữ bóng ở sân bóng rổ, dõi theo cậu thi thoảng lượn lờ ăn uống trong căng tin.

Mà không lần nào cậu đi một mình cả.

Công tử bé nhà họ Mục giàu sang trước mặt người ta sẽ dành trọn mọi tâm trạng, nụ cười lẫn vui sướng, âu lo lẫn ấm ức cho hết Ngôn Hòa, không hề giấu giếm.

Chỉ còn lại mỗi khách sáo xa lạ phần kẻ khác.

Ngôn Hòa cũng luôn luôn như bức tường kiên cố sừng sững che chắn Mục Tinh Dã thật chặt chẽ kín đáo. Thậm chí giăng cả lưới điện ngoài mặt tường, tên nhìn trộm không tài nào vượt qua nổi.

Vạn Khoảnh ngờ là Mục Tinh Dã cơ bản còn chẳng biết mình là ai, dù hai người đã từng gặp mặt chào hỏi mấy lần ở các dịp khác nhau.

Sau đó nữa là đến lần ở bữa party trong vườn hoa.

Mục Tinh Dã bám theo đầu bếp học cách nướng hàu, toàn bộ số hàu đều thêm tỏi băm, cậu nướng riêng một con rắc phô mai mang ra cho Ngôn Hòa, giơ lên tận miệng rõ khoe khoang, nhẹ nhàng rủ người ta nếm thử xem sao.

Cảnh tượng này khiến kẻ đang lẩn trong góc khuất dồn máu lên não, h. am m. uốn mãnh liệt không thể kìm nén bỗng chốc bật ra, bàn tay ấy, người ấy, con hàu nướng phô mai độc nhất vô nhị ấy đáng ra phải thuộc về mình.

Ma xui quỷ khiến thế nào gã bước ra, lộ diện, đi đến trước mặt Mục Tinh Dã, bướng bỉnh đòi Mục Tinh Dã một con hàu phô mai, như tên tâm thần không dưng trên trời rơi xuống.

Mục Tinh Dã chỉ xem gã là ai đó bất lịch sự, đáp câu

"Anh đi bảo đầu bếp làm ấy" lạnh tanh rồi bỏ đi.

Nhưng ánh mắt Ngôn Hòa nhìn gã thì lại sáng quắc.

Trước giờ Ngôn Hòa vẫn biết gã có ý đồ gì.

Gã với Ngôn Hòa xem như có quen, mối quan hệ kiểu ngẫu nhiên chạm mặt thì gật đầu chào hỏi. Sau đấy Ngôn Hòa đi tìm gã ở vườn hoa, rũ lớp vỏ nhã nhặn lịch sự thường ngày, cảnh cáo gã cực kì trịnh trọng

"Tránh xa Mục Tinh Dã ra".

Hay ho rồi đấy.

Vạn Khoảnh luôn cho rằng nếu không phải tại lời cảnh cáo của Ngôn Hòa, có khi gã lại chưa đến nỗi nảy lòng cố chấp lẫn h. am m. uốn phá hoại ác liệt đến thế trước Mục Tinh Dã.

Thứ mà Con nhà người ta từ bé đến lớn như Ngôn Hòa thích chắn chắn phải thú vị vô cùng.

Gã cũng không rõ rốt cuộc vì sao, nhưng từ đó hễ bắt gặp hai người Ngôn Hòa với Mục Tinh Dã ở đâu là gã lại thấy mắt mình nhức nhối tựa gai đâm, chỉ nhăm nhe chờ một ngày rút quách cái gai này ra, quẳng Mục Tinh Dã vào một chốn không người rồi mặc sức giày vò, cho nó biết nó đã làm gì sai, đáp trả mối hận ấu trĩ hệt đám nhãi con này từng món một mới được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!