Ngày 11 tháng 12, mưa to.
Hôm nay gặp được anh Ngôn rồi.
Bà nội anh ấy mất, thương anh quá. Anh ấy đứng ở đầu hàng, chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu anh thôi, cơ mà vẫn vui lắm lắm.
※
Ngày 16 tháng 12, trời quang.
Đến công ty anh Ngôn, cuối cùng cũng được kết nối cuộc gọi, anh ấy bảo là Không gặp.
Mình sẽ cố gắng, luôn luôn luôn luôn cố gắng, cố đến bao giờ anh Ngôn chịu gặp mình mới thôi.
※
Ngày 19 tháng 12, được gặp anh Ngôn rồi này, vui quá đi mất.
Anh đưa thuốc bôi cho mình.
Chết thật, cái vết trên mặt bị anh phát hiện thấy mất rồi. Biết thế chờ thêm cho khỏi hẳn hẵng đi gặp anh ấy chứ.
※
Ngày 21 tháng 1, Bình Châu.
Vết thương vẫn chưa lành, anh Ngôn, em nhớ anh quá.
Bác sĩ kêu mình ra tay khiếp thật, suýt thì động đến nội tạng rồi. Nghĩ lại cũng hơi ghê nhưng mình không hối hận.
Đã hẹn sẵn ngày quay lại Thủ phủ mà xong không về.
Chẳng biết liệu anh Ngôn có lo cho mình không. Chắc không đâu nhỉ, anh ấy bận thế, có lẽ anh cũng không để ý là mình về chưa.
Không cần lo cho em đâu á, em không sao cả, anh Ngôn chờ em về nhé.
※
Ngày 1 tháng 2, liệt kê kế hoạch năm mới nào:
Muốn tặng quà cho anh Ngôn, muốn nấu cho anh Ngôn một bữa, muốn làm anh Ngôn vui.
※
Ngày 4 tháng 3, được dọn vào ở cùng nhà anh Ngôn nè.
Vui quá, xoay vòng. (/≧▽≦)/
※
Ngày 5 tháng 4, anh Ngôn bảo muốn đón sinh nhật cùng mình, còn có một việc muốn nói với mình nữa.
Mạnh dạn đoán công cuộc theo đuổi của mình có kết quả rồi đó.
Đừng hỏi sao mình biết, nhất quyết cố hỏi thì là tình yêu vô địch, là gương vỡ lại lành, thì là mình yêu anh thôi, rất rất yêu anh.
※
Ngày 3 tháng 6, mưa to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!