Chương 43: Đáng yêu điên lên được

Trong thư phòng, lần đầu tiên Ngôn Niên nổi cơn thịnh nộ cầm gậy ném đập vào người Ngôn Hòa, tay cầm bằng ngọc sượt mạnh qua góc trán anh, máu lập tức chảy tràn ra má.

Ngôn Tương An không dám can, chỉ biết khuyên nhủ ông cụ thôi đừng nóng giận quá, đồng thời lén đưa mắt ra hiệu với Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa đứng bất động như một pho tượng, cúi đầu không nói một lời.

Cứ trông thấy cái điệu bộ sừng sững bất chấp này của anh là Ngôn Niên lại tức lộn ruột, thở phì phò mất một lúc.

"Ban đầu bắt mày đi nước M, mày đi luôn không nói câu nào, ông còn tưởng mày sáng suốt nghe lời, bây giờ mới biết đấy là do bản thân mày chịu đi chứ không thì không ai bảo được mày hết!

Bây giờ lời ông nói mày cũng bỏ ngoài tai, mày tự ra quyết định xong mới đi báo cho ba mày với ông, giờ ông còn phải cảm ơn mày vì may mày hãy còn để ông vào mắt đấy đúng không hả?

"Câu này hơi nặng lời, Ngôn Tương An cũng khó lòng kìm nén, ngoái đầu mắng Ngôn Hòa:"Tiểu Hòa, sao con không bàn bạc trước với ông, bảo bỏ cổ phần nghỉ công ty xong là mặc kệ luôn, hơi bị tùy tiện quá rồi đấy."

Ngôn Hòa đã ra quyết định từ cái buổi ngồi trên đỉnh núi, vốn dĩ ban đầu định cứ từ từ thôi, song sau khi trải qua sự việc ngày hôm qua anh phải gạt ngay phương án từ từ này, anh có thể chờ nhưng Mục Tinh Dã thì không đợi được nữa.

Đầu tiên anh gặp Ngôn Thành trình bày qua về dự định của mình, Ngôn Thành phản đối luôn tại chỗ.

Hai anh em phụ trách các mảng lĩnh vực khác nhau, mỗi người một sở trường riêng, phối hợp chặt chẽ, đôi bên cũng chẳng hiềm khích gì nên công ty vẫn đang trên đà tiến bước ổn định lâu nay, nếu Ngôn Hòa rút lui thì áp lực sẽ dồn cả vào một mình Ngôn Thành.

Ngôn Hòa cũng đoán chắc Ngôn Thành sẽ không chịu, anh tiếp tục đưa ra thành ý của mình.

Ngôn Thành hừ một tiếng lạnh tanh:

"Anh thấy chú điên phết rồi đấy, chú nhượng hết cổ phần cho anh thật anh cũng chả ý kiến gì đâu, nhưng chú thử đi hỏi ông với ba chú xem hai người có đánh chết chú không đã."

1 tiếng sau, thư phòng yên tĩnh trở lại.

Cái tính Ngôn Hòa đã muốn làm gì thì có giời cũng không cản được. Ngôn Niên và Ngôn Tương An một người chuyển giao quyền hành sớm quá, một người chỉ lo khám chữa chuyên môn, thành ra bây giờ chẳng lấy sức đâu mà ngăn trở nổi cháu trai.

"Cháu muốn quen Mục Tinh Dã thì giờ ông không phản đối nữa, đằng nào phản đối cũng chả ích gì, cháu có nghe đâu." Ngôn Niên bực bội hừ một tiếng, nhón lấy cuộn băng vải trong hộp dụng cụ y tế thường dùng của mình đang đặt trên bàn bên cạnh, tức tối vung tay ném, Ngôn Hòa cũng vội duỗi tay ra đỡ.

Ngôn Niên nói tiếp:

"Nhưng cháu không thể làm ăn cái kiểu không chừa đường lui thế được."

"Ông ơi, cháu xin lỗi ông ạ." Ngôn Hòa cầm băng vải thấm bớt máu trên trán rồi vo thành một cục ấn đè vết thương, Ngôn Niên mềm mỏng bớt giúp thái độ anh cũng nhún nhường theo.

"Cháu không thể vứt hết trách nhiệm chỉ vì một người, làm vậy thì ích kỉ quá!"

"Cháu biết ạ, cháu xin nhận lỗi."

"Thế mà cháu vẫn đòi đi?"

"Ông ơi, ông cho cháu thêm một ít thời gian."

Ngôn Niên trầm mặc giây lát, chầm chậm ngồi lại xuống ghế. Ông cụ đã cao tuổi, thực sự không muốn phải giày vò sức khỏe mình thêm. Thế là ông cụ nhấc ống nghe điện thoại bàn lên, nhấn số gọi Ngôn Thành vào.

Ngôn Tương Duyệt cũng đến cùng, chờ mọi người có mặt đầy đủ, Ngôn Niên cầm gậy gõ mấy cái xuống sàn, sậm mặt tuyên bố tổng kết:

"Cho cháu thời gian đúng 2 năm, cháu muốn đi đâu thì đi. Nhưng bắt buộc mỗi tháng phải về một lần để xử lý sự vụ công ty, các quyết sách khác như nhân sự tài chính thì giao cả cho Ngôn Thành. Ngoài ra tỉ lệ cổ phần của hai đứa vẫn giữ nguyên như cũ không đổi."

Đây đã là phạm vi nhượng bộ lớn nhất ông cụ chấp nhận dược.

Buổi họp gia đình kết thúc, Ngôn Thành mặt mũi hằm hằm bước ra, Ngôn Tương Duyệt đi đằng sau con trai vỗ vai mấy cái, hỏi thăm: Tối đã ăn gì chưa?

Ăn uống gì nữa ạ?

Ngôn Thành lộ ra vẻ hậm hực hiếm thấy,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!