Chương 42: Vừa muốn xin anh mãi đừng buông tay

Tiểu Mạt bưng tiếp bát canh đã làm nóng ra, đây cũng vẫn là món Ngôn Tương An nhờ tài xế mang vào. Từ lần đó trở đi, hàng ngày nhà họ Ngôn đều sẽ đưa các thể loại đồ ăn uống đến bệnh viện.

Điện thoại kêu vang, cái tay đang cầm thìa của Mục Tinh Dã khựng lại, Tiểu Mạt vội chạy lại nghe.

"... Vâng, không sao, anh ấy vẫn ổn ạ... Vâng, được rồi ạ."

Bên kia hỏi gì đó, Tiểu Mạt cứ gật đầu liên tục, cuối cùng chào tạm biệt rồi gác máy.

Mục Tinh Dã cúi đầu húp canh từ từ nhỏ nhẹ, Tiểu Mạt xoay người lại, cười hì hì báo cáo nội dung cuộc gọi cho cậu nghe:

"Sếp Ngôn bảo là chiều có mấy việc nên kéo dài hơn dự kiến, sắp sửa về đến nơi rồi, dặn em trông cho anh ăn uống đàng hoàng."

Canh rất thơm ngon song Mục Tinh Dã chẳng nuốt trôi nữa. Cả ngày hôm nay cậu cứ uể oải, lòng dạ lại canh cánh băn khoăn, Tiểu Mạt thấy cậu không có khẩu vị thật nên cũng tránh khuyên can thêm.

Hỏi cậu theo lệ là có muốn ra ngoài đi dạo một lát không, cậu vẫn lắc đầu như mọi ngày.

Cậu đã ở lại phòng bệnh 1 tháng, chưa ra ngoài lần nào, mới đầu Tiểu Mạt tưởng là do vết thương ở chân cậu còn đau, về sau vết thương gần khỏi mà cũng không hề thấy cậu có ý định ra khỏi cửa.

Di chuyển từ giường sang đến sofa bên cửa sổ bằng tốc độ rùa bò, ngẩn ngơ thơ thẩn suốt cả sáng hoặc cả chiều, đây chính là khối lượng vận động lớn nhất trong ngày của Mục Tinh Dã.

Xuống đến chân núi người Ngôn Hòa nhễ nhại mồ hôi, anh vào phòng tắm qua một lượt trước rồi mới sang phòng bệnh của Mục Tinh Dã.

"Công ty có việc khẩn nên chiều anh sang thẳng đấy luôn, may là xử lý xong xuôi rồi, tối được ăn chung với em." Ngôn Hòa mỉm cười bước vào, giọng nói rất nhẹ, người còn đang vương hơi nước, tay cầm một chiếc túi giấy,

"Mua bánh đậu đỏ của Đường Ký cho em này, ăn mấy miếng được không?"

Mục Tinh Dã đang nằm dựa nửa người trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, trông thấy Ngôn Hòa bước vào cái là cậu bật dậy ngồi thẳng, tầm mắt đung đưa theo túi bánh đậu đỏ.

Trông Ngôn Hòa không có gì lạ, như thể hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Anh nhón lấy miếng bánh giơ ra bên môi Mục Tinh Dã, ra hiệu cho cậu há miệng.

Mục Tinh Dã há miệng cắn một miếng nhỏ, đậu đỏ mềm xốp, ngọt mà không ngấy, mùi vị vẫn hệt ngày xưa. Ngôn Hòa định đút nữa song Mục Tinh Dã hơi hơi nghiêng đầu tránh, duỗi lòng bàn tay ra lí nhí: Để em tự ăn.

"Chỉ ăn tí ti thôi, còn cơm tối nữa mà."

Ngôn Hòa đặt một miếng vào tay cho cậu, dõi theo cậu ăn từ tốn.

Chờ cậu ăn xong Ngôn Hòa lấy cho cậu ít nước uống, rồi mới thôi hẳn.

Biết cậu đang chờ tin suốt, bất an trong lòng nên Ngôn Hòa không cố tình úp mở, cũng không vờ như chẳng có gì nữa mà ngồi xuống đối diện cậu, nắm lấy tay cậu rất trịnh trọng.

Ngón tay Mục Tinh Dã cứng đờ, hơi thở cũng rụt rè kìm nén hẳn. Cậu nghe thấy âm thanh dịu dàng của Ngôn Hòa vang lên: Xử 4 năm tù.

Trái tim Mục Tinh Dã dịu lại.

Cả hai cùng lặng thinh mãi một hồi lâu, lòng bàn tay Ngôn Hòa ấm áp khô ráo, anh nắn bóp những ngón tay cứng thẳng cho Mục Tinh Dã từng tí một, từ thân ngón đến các khớp, rồi đến đầu ngón tay, xong hết ngón tay lại tiếp tục chà xát lòng bàn tay, cảm giác ngưa ngứa lần lượt truyền lên đại não, khiến hệ thần kinh toàn thân dần dà thả lỏng ra.

"A Dã, qua hết cả rồi."

Ngôn Hòa nói.

Ngôn Hòa ở cạnh cậu suốt, tối sẽ kéo giường người nhà vào, nằm ngủ song song gần sát bên Mục Tinh Dã.

Quá nửa đêm, Ngôn Hòa choàng tỉnh bởi tiếng gọi, chắc do chuyện ban sáng vẫn gây ảnh hưởng đến cậu nên Mục Tinh Dã mắc kẹt trong ác mộng, Ngôn Hòa ôm lấy cậu, vỗ lưng cho cậu đều đặn không ngừng nghỉ, lặp đi lặp lại thủ thỉ với cậu Anh ở đây.

Mục Tinh Dã nửa tỉnh nửa mơ bấu vào cổ áo Ngôn Hòa, nhìn anh với gương mặt đẫm nước mắt, hỏi anh:

"Sao anh không đến tìm em?"

Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt cậu trắng nhợt trong mờ, con ngươi thì đen bóng tròn trịa, mỗi câu hỏi cậu bật lên đều ngấm sũng nước mắt cùng đau đớn, không còn thấu đáo xa cách như lúc tỉnh táo nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!