Ngôn Hòa chưa bao giờ hỏi Mục Tinh Dã quãng thời gian tăm tối ấy đã xảy ra những gì.
Hôm đó Trần Ưng hỏi chuyện xong ra về, tầm mắt anh chỉ mới thoáng liếc qua cuốn sổ ghi chép trong tay Trần Ưng mà anh đã thấy không thể chịu nổi, hình như những con chữ trong ấy sẽ nhảy bổ ra, xúm quanh anh khóc than ai oán bất cứ lúc nào.
Anh đứng dưới tầng hút thuốc, điếu thuốc đã cháy tới tận đầu ngón tay mà anh vẫn vô tri vô giác, nhưng khói thuốc hun xộc vào mắt thì lại đau khủng khiếp, nước mắt ào ạt chảy giàn giụa khắp mặt.
Anh hận Vạn Khoảnh, còn hận mình hơn.
Nhưng anh không thể tan nát, muốn chữa lành được cho người yêu thì anh phải điều trị bản thân trước.
Anh tìm đọc một lượng lớn sách vở tài liệu liên quan đến sang chấn tâm lý, nghiên cứu hàng loạt trường hợp, từ khai thông tâm trí, phương pháp giải mẫn cảm cho đến can thiệp bằng thuốc, nhiều vô số kể.
Anh nghĩ, có tận ngần ấy bệnh nhân gặp phải sang chấn cực đoan rồi vẫn hồi phục được, chắc chắn A Dã của anh cũng có thể. Kể cả không được cũng chẳng sao, anh sẽ luôn luôn đồng hành bên cậu như hình với bóng, tuyệt đối không để cậu lẻ loi một mình nữa.
Ngôn Hòa nói rất nhiều, Mục Tinh Dã cứ lặng thinh suốt.
Đã từng có lúc giữa cả hai Mục Tinh Dã luôn là người nói, Ngôn Hòa thì trầm mặc. Giờ đây hoán đổi vị trí, cảm giác lực bất tòng tâm của kẻ lên tiếng quay lại phản đòn bắt Ngôn Hòa phải tự mình trải nghiệm, làm anh thấy lòng như đao cắt.
"A Dã, anh yêu em, vậy nên em là trách nhiệm của anh chứ không phải vì gì khác cả."
"Sau này anh chỉ mong chăm sóc được cho em thật tốt, chỉ cần hai đứa mình thôi."
"Vậy nên em bảo thôi, anh không đồng ý đâu. Mình mãi mãi không thể nào thôi được. Con đường tương lai hãy còn dài lắm, em phải đi cùng anh chứ."
"Còn một việc nữa anh muốn nói với em."
Ngôn Hòa tiếp,
"Người kia bị bắt rồi, thứ 5 tuần này sẽ mở phiên tòa."
Anh không nhắc tên nhưng cả hai đều hiểu đấy là ai.
Mục Tinh Dã kéo dịch chăn lên trên, đắp kín mặt mình.
Nhoáng cái viền mắt Ngôn Hòa đã đỏ hoe.
Anh nghiêng người lại dần, chầm chậm cầm vào góc chăn, nhẹ nhàng kéo xuống để Mục Tinh Dã hở được mũi miệng, rồi ôm ghì lấy cả người cả chăn thật chặt.
Cả hai tựa trán vào nhau, Ngôn Hòa cảm giác thái dương Mục Tinh Dã đã đầm đìa mồ hôi lạnh.
Xin lỗi em... Ngôn Hòa nói, giọng thầm thì ồm ồm trong chăn, âm ỉ cả trong lòng Mục Tinh Dã,
"Xin lỗi em... Sau này không bao giờ phải nhìn thấy gã nữa đâu, sau này anh sẽ luôn ở bên em."
Tâm trạng Mục Tinh Dã sụp đổ, cậu nghẹn ngào khóc nấc một trận rồi cuối cùng lảo đảo mơ màng thiếp đi.
Chuyên gia tâm lý ghé qua xem xét, trông thấy Ngôn Hòa cũng đang kề cận bờ tan vỡ thì khẽ thở dài.
"Khóc lóc chưa chắc đã xấu cho cậu ấy, việc giải tỏa tâm trạng phù hợp cũng quan trọng lắm." Bác sĩ giải thích,
"Trước kia lúc kí ức hỗn độn cậu ấy cực kì dựa dẫm vào cậu, sau khi hồi phục tỉnh táo thì lại vạch rõ ranh giới ngay lập tức, thực ra tất cả đều bắt nguồn từ nỗi sợ."
"Có những khi quan điểm thái độ của người bên cạnh còn khiến cậu ấy sợ hãi hơn cả bản thân kẻ ngược đãi. Vậy nên cậu tuyệt đối không được để lộ ra sự mất kiên nhẫn hay các cảm xúc tiêu cực nào khác dù là nhẹ nhất trước mặt cậu ấy, một biểu cảm cử chỉ rất nhỏ thôi cũng có khả năng lấy mạng cậu ấy đấy.Ngôn Hòa chỉ đáp:Tôi không có một tí ti mất kiên nhẫn hay cảm xúc tiêu cực nào cả, nên không có gì phải để lộ hết."
Phiên tòa sáng thứ 5 không mở công khai, luật sư đại diện nguyên cáo thay mặt tham gia. Ở hàng ghế dự thính có Ngôn Hòa và hai người khác từ nhà họ Vạn.
Lúc bị dẫn ra, Vạn Khoảnh nhìn ra vị trí cho bị cáo trước, cong khóe môi, rồi lại nhìn sang Ngôn Hòa ở khu vực dự thính. Mục Tinh Dã không có mặt, vậy thì kẻ nào đến cũng chẳng quan trọng.
Các khâu thủ tục trước khi khai mạc được tiến hành khá thuận lợi, phiên tòa nhanh chóng đến phần bị cáo trình bày ý kiến. Vụ án này đầy đủ chứng cứ, Ngôn Hòa còn gây áp lực dồn ép không tha, Vạn Khoảnh gần như không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!