Chương 40: Thôi vậy

Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Mục Tinh Dã bắt đầu ứng phó với tất cả trong sự im lìm đầy tiêu cực.

Không muốn ăn uống, không buồn nói năng, thậm chí không chịu nhìn Ngôn Hòa, hình như phản ứng gào thét giãy giụa lúc đầu ấy đã bòn rút hết thảy sức lực ở cậu, những dựa dẫm bản năng trước Ngôn Hòa hồi trước cũng chỉ là ảo giác xáo trộn giữa mơ và thực thôi.

Trần Ưng gọi điện, xác nhận ý thức Mục Tinh Dã đã tỉnh táo bèn dẫn người ghé sang một chuyến để hỏi chuyện theo lệ, lấy lời khai từ nạn nhân. Việc này Ngôn Hòa không ngăn, anh muốn bắt Vạn Khoảnh phải trả giá, Mục Tinh Dã cũng cần hoàn thành xong thủ tục.

Trần Ưng đi cùng với một cảnh sát, cả hai vào phòng bệnh.

Ngôn Hòa chờ ở ngoài, khoảng tầm nửa tiếng sau thấy hai người đi ra. Trần Ưng gật đầu với anh:

"Cậu ấy rất phối hợp, biết rõ mình cần nói gì, cậu cứ yên tâm đi."

Ngôn Hòa tiễn hai người ra đến cửa thang máy, trước khi bước vào Trần Ưng thoáng lưỡng lự giây lát, rồi nói với Ngôn Hòa một câu gần như nhắc nhở:

"Cậu ấy điềm tĩnh quá, việc này không bình thường lắm, cậu nhớ để ý thêm nhé."

Ngôn Hòa đứng hút thuốc nửa tiếng đồng hồ ở vườn hoa dưới tầng xong mới đi lên. Anh vào phòng nghỉ của mình trước, thay quần áo súc miệng rửa mặt, đảm bảo mùi thuốc quanh người đã bay sạch rồi mới đi qua phòng bệnh của Mục Tinh Dã.

Đã 4 ngày liền Mục Tinh Dã không chịu nói chuyện.

Những lúc ở một mình cậu sẽ trông ra đâu đó ngẩn ngơ.

Thấy Ngôn Hòa đến, cậu không chịu ngẩng đầu với anh, cũng chẳng bao giờ nhìn thẳng vào anh. Bất luận Ngôn Hòa nói gì làm gì cậu vẫn chỉ duy trì đúng một tư thế co chân lại ôm đầu gối, tì trán vào hai tay.

Có lần Ngôn Hòa bất lực quá muốn ôm cậu vào lòng nhưng cậu nổi cơn y hệt lần trước, vùng vẫy bạt mạng, nhảy từ trên giường xuống đất gào thật to Cút đi.

Từ đó trở đi, Ngôn Hòa không chạm vào cậu nữa.

Nhưng vẫn trông nom cạnh cậu chẳng rời một bước, dịu giọng dỗ dành cậu ăn, ngủ, còn đọc truyện cổ tích rồi truyện cười nhạt thếch cho cậu.

Anh đi ra đến cửa thì trông thấy có ai đứng ngoài.

Đây là bác đầu bếp ở nhà chính chuyên phụ trách nấu ăn dinh dưỡng cho ông cụ, bác đang cầm chiếc cặp lồng sứ cầu kì đựng canh cá tươi mới đun.

Bác đầu bếp nhỏ giọng bảo:

"Cá cậu hai vừa câu sáng nay, dặn tôi nấu nồi canh cá mang sang, tươi ngon lắm đấy." Cậu hai mà bác đầu bếp nhắc đến là Ngôn Tương An.

Ngôn Hòa nhận lấy cặp lồng:

"Ba chu đáo quá, cảm ơn bác nữa ạ. Cơ mà lần sau bác bảo tài xế cầm đi là được rồi bác, không cần lặn lội vất vả thế đâu."

"Việc của tôi mà có gì đâu. Cậu hai muốn ghé mà lại lo không thỏa đáng lắm, bảo tôi qua trước xem thế nào, về rồi kể lại tình hình cho cậu ấy."

"Vậy nhờ bác bảo với ba cháu là A Dã vẫn ổn lắm ạ, cháu sẽ chăm nom em ấy cẩn thận, cho ba đỡ lo."

"Ừ, thế tôi về trước nhé." Bác đầu bếp nhìn liếc qua ô kính trên cửa, bác là người biết chừng mực, nói qua lại hồi lâu vậy mà Ngôn Hòa vẫn chưa cho vào thăm, bác cũng đã nắm được trong lòng.

Đang định ra về thì bác đầu bếp lại thoáng thấy cánh tay Ngôn Hòa có vết thương chỉ vừa lên vảy, bác nhíu mày hỏi:

"Tay cháu sao thế kia?"

Có sao đâu ạ, Ngôn Hòa cười đáp, lành rồi bác ạ.

Lần Ngôn Hòa định ôm cậu Mục Tinh Dã lật văng cả đèn bàn, cào xước cánh tay Ngôn Hòa, vết đỏ dài ngoằng chạy từ cẳng tay lên đến khuỷu tay, chảy máu ngoằn ngoèo. Lúc ấy Ngôn Hòa cũng chẳng để ý, có y tá nhìn thấy nhắc xong phải cuống quít lấy thuốc bôi cho Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa bảo Không sao, bảo cô đừng chuyện bé xé ra to, sau đấy anh cũng không buồn xử lý, mặc áo phông ngắn tay vài hôm tránh cho vết thương ma sát với vải hay chạm nước, tự khỏi là được.

Bác đầu bếp gật đầu, không hỏi nhiều nữa, dặn thêm mấy câu là bệnh nhân muốn ăn gì cứ nói cho bác lúc nào cũng được, nấu xong bác mang vào cho, rồi đi về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!