Chương 4: Muốn theo đuổi anh lại từ đầu

Lần này Mục Tinh Dã không nhịn nữa.

Cậu chống đối tới mức gần như liều mạng.

Xét cho cùng cậu vẫn là đàn ông trưởng thành, khi đã lên cơn bất cần đời thế này thì dù đổi thành ai cũng phải kiêng dè đôi điều.

Vạn Khoảnh không kiểm soát được cậu, không phải gã không có mánh khóe thối nát hơn từng áp dụng cho người khác. Nhưng gã cũng biết căng quá dễ gãy, biết nếu dùng thủ đoạn quá đà với Mục Tinh Dã thật thì người này sẽ tan tành.

Có những thứ hủy hoại xong là mất hẳn giá trị ban đầu, không còn hay ho thế nữa.

So với những đứa khác Mục Tinh Dã có thêm sự ương bướng cao ngạo. Dù bị cuộc sống dồn ép tới đâu, có cúi đầu trước hiện thực nhường nào, thì suốt từ đầu đến cuối cậu vẫn gìn giữ niềm tin kiên định riêng của mình ở nơi người ngoài không trông thấy.

Cái Vạn Khoảnh muốn là cậu ta phải quỳ xuống cầu xin mình.

Mục Tinh Dã được quản lý Hà đưa vào một phòng kí túc nhân viên để trống nghỉ ngơi tạm.

Đã quá khuya, huống chi người cậu độc toàn vết thương, quần áo cũng rách rưới. Lúc quản lý Hà nghe thấy tiếng chuông dẫn theo nhân viên xông vào phòng thì tình hình tinh thần của Mục Tinh Dã khá tệ, cậu đang ở trạng thái mắc kẹt quá khích, toát ra sự tuyệt vọng như kiểu muốn tự sát trước khi giết người.

Mục Tinh Dã hoàn toàn không thể tự về nhà trong cái tình huống này được. Quản lý Hà gọi người bôi thuốc cho cậu, dặn dò vội vài câu rồi quay ra xử lý tiếp.

Đành chịu thôi, quản lý Hà phải giải quyết cái đống ngổn ngang Vạn Khoảnh để lại, còn phải chuẩn bị trả lời chất vất từ sếp lớn phía trên. Dẫu sao chuyện hôm nay đã rầm rĩ náo loạn cả lên.

Thiếu gia cả nhà họ Vạn động thủ đánh một bartender mới đến, chưa bàn xem bartender bị thương ra sao nhưng phía đại thiếu gia Vạn còn chưa đã tay, chưa sung sướng gì đâu đấy, cộng thêm quần áo bị bẩn giữa lúc ẩu đả nữa, vậy là khó dàn xếp lắm.

Vạn Khoảnh thì chả nói năng gì, dứt khoát bỏ đi luôn không buồn ngoái lại, cũng đồng nghĩa là không có ý định truy cứu.

Người của UH thở phào một hơi, xong mới nhớ ra hỏi thăm Mục Tinh Dã xem rốt cuộc đầu đuôi sự việc trong phòng là thế nào.

Thực ra chưa cần hỏi cũng đoán được vài phần.

Quản lý Hà chỉ không ngờ là trông Mục Tinh Dã xinh đẹp khéo léo, gặp ai cũng cười mà hóa ra lại cứng cỏi tới nỗi này.

"Trên lý thuyết thì xảy ra việc như thế, UH khó lòng thuê cậu nữa. Xét cho cùng khách có thể đến bất cứ lúc nào, bắt gặp cậu rồi khó tránh nảy sinh thêm xích mích phiền phức, cũng không an toàn cho cậu."

Lúc bác sĩ bôi thuốc cho Mục Tinh Dã quản lý Hà đã nhìn thấy cả mảng vết thương ghê rợn kinh hãi nên không nỡ nhẫn tâm, lời lẽ cũng chân thành thông cảm.

"Quản lý Hà, em cần công việc này lắm ạ, xin cho em một cơ hội nữa được không." Mục Tinh Dã chống người ngồi dậy, khóe miệng vẫn còn sưng, giọng nói ồm ồm, nhìn đáng thương hại vô cùng.

Mục Tinh Dã đoán hẳn Vạn Khoảnh sẽ không cản trở mình làm thêm, gã xấu xa thật nhưng hãy còn khinh chưa thèm động đến mấy cái việc cỏn con thế, ảnh hưởng địa vị quá.

Quản lý Hà bèn đứng dậy gọi điện trao đổi lại với lãnh đạo cấp trên, một lát sau mới quay về báo là lãnh đạo đồng ý, nhưng về sau phải cố gắng hết sức đừng gây ồn ào, đặc biệt nhớ tránh xa người nhà họ Vạn ra.

Thứ nhất Mục Tinh Dã rất được khách chuộng, đồ uống cậu pha chế đặc biệt độc đáo, hơn nữa giờ đang thiếu người, đúng là quản lý Hà cũng tiếc rẻ không muốn để cậu đi. Huống chi ở câu lạc bộ đủ hết trai gái, ví dụ cần làm gì thật cũng chưa đến lượt phải bắt bartender ra mặt.

Quản lý Hà không hề biết về các thứ lằng nhằng đằng sau hai người này, nghĩ chuyện hôm nay là sự cố bất ngờ thôi, Vạn Khoảnh kiểu nổi hứng nhất thời, từ giờ để ý hơn có lẽ sẽ không đáng ngại.

Hôm sau Mục Tinh Dã vẫn phải về nhà nghỉ ngơi, cánh tay cậu sưng không nhấc lên nổi, tình hình đang vậy cũng chẳng làm ăn được gì, quản lý Hà bèn cho cậu nghỉ phép luôn, dưỡng thương khỏi hẳn rồi hẵng quay lại.

Đồng thời Vạn Khoảnh bỏ đi xong cũng không đả động gì cậu thêm.

Ăn đòn một trận đổi được dăm hôm yên ả, chẳng biết phải gọi là đỏ hay đen nữa.

Buổi sáng 9 giờ hơn cậu mới lề rề thức dậy. Không đi bệnh viện, toàn bị thương ngoài da, đi cũng bằng không, lại còn tốn kém.

Tay chân cứng đơ đơ, cậu mất hơn nửa tiếng mới bôi dầu thuốc xong cho mình, chả với ra được sau lưng thế là dứt khoát mặc kệ nó. Cái mặt trong gương chỉ bị thương ở khóe môi với gò má, cũng đã tiêu sưng kha khá, nhìn từ xa không rõ ràng lắm.

Cậu đun một nồi canh nóng hổi, cho rất nhiều các loại nguyên liệu cậu mua được và tự đánh giá là rất bổ dưỡng vào, múc ra hộp đựng giữ nhiệt rồi rời khỏi nhà.

Đến công ty Ngôn Hòa là đúng 11 giờ rưỡi, thời gian vừa đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!