Chương 39: Mới chỉ vừa bắt đầu thôi

Được thả ra xong là Ngôn Hòa chạy thẳng tới An Hòa.

Trông thấy Ngôn Hòa, Ngôn Thành còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại tiếp tục căng thẳng.

Sau ca mổ Mục Tinh Dã vẫn đang hôn mê, đã được đưa về phòng bệnh bình thường. Người cậu không gặp vết thương nào trí mạng, nhưng chắc chắn Ngôn Hòa sẽ không muốn đọc báo cáo thương tật đâu.

Bác sĩ điều trị chính đang giải thích tình trạng bệnh nhân, chồng kết quả chẩn đoán dày cộp chất đống trên bàn. Bác sĩ định nói tiếp song Ngôn Hòa chặn lại, bảo: "Đưa chỗ kia cho tôi."

Gãy xương đùi, chấn động não, tổn thương nội tạng ở các mức khác nhau, nhiều chỗ bầm tím phần mềm, suy dinh dưỡng trường kì... Liệt kê hết dòng này sang dòng khác, kín đặc cả trang báo cáo chẩn đoán.

Máu toàn thân Ngôn Hòa như bị rút cạn, tờ báo cáo trong tay anh bị vo thành một nắm. Anh ngồi xuống chiếc sofa nép ở góc, hòa vào làm một với bức tường tựa một cụ già hóa đá, không thể nào thẳng lưng lên được nữa.

Mục Tinh Dã nhanh chóng tỉnh lại từ ca phẫu thuật, gọi là "Tỉnh" nhưng thực ra nghiêng về cử động mở mắt trong vô thức hơn.

Người đầu tiên phát hiện cậu tỉnh là điều dưỡng, lúc ấy Ngôn Hòa đang tắm rửa bên phòng nghỉ – anh đã không ăn không ngủ suốt mấy ngày liền, quần áo cũng chưa thay, Ngôn Thành không thể chịu nổi nữa phải cưỡng chế lôi Ngôn Hòa vào nhà tắm, xả nước sẵn, chỉ thiếu nốt đoạn bê luôn vào bồn – chờ anh tắm xong ra thì Mục Tinh Dã đã lại mê man thiếp đi.

"Em ấy sao rồi?" Tóc Ngôn Hòa còn đang nhỏ nước, anh mặc bừa cái áo phông rồi chạy sang luôn.

Ngôn Tương An đã xuất viện quay về nhà chính. Hiện giờ căn phòng bệnh nằm gần phòng nghỉ của Ngôn Hòa nhất chuyển sang cho Mục Tinh Dã.

Anh chạy vài bước qua đến nơi, đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ kính là thấy ngay người đang nhắm mắt nằm trên giường, im lìm yếu ớt, cơ thể mong manh như một tờ giấy. Chăn đắp trên người cậu cũng chỉ nhô lên một đường mỏng dính.

Bác sĩ chính họ Trần, là chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng nhất ở An Hòa. Bác sĩ lắc đầu với Ngôn Hòa, cân nhắc từ ngữ: "Tình hình không được tốt lắm. Tuy bệnh nhân đã tỉnh nhưng ý thức vẫn mơ hồ. Có thể tình trạng này chỉ kéo dài vài hôm rồi khỏi, nhưng cũng có khả năng sẽ ngày một nghiêm trọng."

"Nói vậy là sao ạ?"

"Xét tình huống trước mắt, trí nhớ của bệnh nhân đang bị ảnh hưởng từ các kích thích liên tục, có thể gây mất trí nhớ hoặc gặp trở ngại về trí nhớ do phản ứng căng thẳng, cũng có thể xuất hiện tình trạng trí nhớ đứt quãng. Mô tả đơn giản thì là không nhận ra ai, không nhớ những việc đã xảy ra."

"Phải như thế bao lâu?"

"Thường thì khoảng nửa năm là hồi phục được, thời gian cụ thể cũng tùy theo từng người."

"Vâng," Ngôn Hòa lại ngẩng đầu trông ô cửa sổ, tầm mắt quyến luyến quanh gương mặt nhợt nhạt yếu ớt kia, "sẽ khỏe lên thôi, nhất định sẽ khỏe lên."

——

Mấy ngày sau, ý thức lộn xộn mịt mờ của Mục Tinh Dã bắt đầu rõ nét hơn, cậu thành ra như mới lần đầu đến với thế giới, gặp cái gì cũng giật mình sợ sệt.

Người đầu tiên cậu nhận ra là Ngôn Hòa.

Nói chính xác hơn cũng không phải nhận ra, mà là tất cả mọi người đến gần cậu cậu đều sẽ vô thức run bần bật, chỉ riêng Ngôn Hòa thì không. Mới đầu cậu cũng sợ, nhưng lát sau thôi cậu đã không bài xích sự tiếp cận lấy lòng từ Ngôn Hòa nữa. Sau ấy cứ hễ tỉnh dậy tầm mắt cậu lại tìm kiếm bóng dáng Ngôn Hòa, đến cuối cùng sự không bài xích này chuyển sang thành dựa dẫm tột độ.

Quá trình diễn ra rất nhanh, đại khái chỉ tầm 3 hôm.

Bác sĩ Trần yên tâm hẳn, nói với Ngôn Hòa: "Đấy là hiện tượng tốt, chứng tỏ trong tiềm thức thì cậu là người cậu ấy cực kì tin tưởng. Phải có được cảm giác an toàn cơ bản nhất xong bệnh nhân mới từ từ hồi phục triệt để."

"Tin tưởng với an toàn ấy à?" Ngôn Hòa cười khổ, "Em nào xứng đáng được tin tưởng, nào có đảm bảo an toàn cho em ấy? Em ấy mất tích nửa tháng trời em mới phát hiện ra, lại còn phải nhờ người khác đến báo."

Tâm trạng hối hận lẫn khổ đau biến thành thủy triều đan chồng, cuồng dại ập về giữa mọi kẽ hở thời gian, sự tự trách cứ giày vò Ngôn Hòa tới mức anh thường xuyên thấy khó thở.

"Mọi việc qua rồi." Ngôn Thành khuyên em trai, "Tương lai sống cho thật tốt, đừng để nuối tiếc nữa là được."

"Qua rồi thật ạ?" Ngôn Hòa hỏi Ngôn Thành, cũng là hỏi bản thân, "Nhưng giờ em ấy còn chẳng nhớ tên mình."

"Nhưng thằng bé nhớ chú." Ngôn Thành nói, "Ngày tháng sau này bình an rồi, hai đứa cố gắng sống. A Dã là người rất bền bỉ, rồi thằng bé sẽ khỏe lên thôi."

Dường như để kiểm chứng lời Ngôn Thành nói, khoảng 1 tuần sau đại não hỗn độn của Mục Tinh Dã tỉnh táo lại dần.

Khi ý thức còn đang nấn ná ở thời điểm đảo lộn thì cậu gần như không chịu tách khỏi Ngôn Hòa. Ăn cơm đòi Ngôn Hòa đút, đi ngủ phải chen chúc giường bệnh với Ngôn Hòa, thậm chí đi vệ sinh cũng đòi Ngôn Hòa theo cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!