Giả dụ cố tình giấu một người đi, muốn tìm ra được thì không khác nào mò kim đáy bể.
Những lối hẳn hoi đã rẽ vào ngõ cụt, Ngôn Hòa ngoan cố dùng cách của riêng anh.
Vạn Khoảnh chẳng vội, vẫn thong thả thản nhiên sinh hoạt như thường. Gã đã chuẩn bị hẳn 1 năm cho vụ này, có năng lực lẫn tiền tài để thực thi tới độ không một kẽ hở. Gã chả sợ các biện pháp chính quy, ngay cả thủ đoạn ngầm cũng đâu xi nhê với gã.
Nhưng gã không thể ngờ là Ngôn Hòa còn điên hơn cả mình.
Ngôn Hòa liên lạc với gã qua thư kí, địa điểm hẹn gặp cũng là văn phòng, trông hoàn toàn ổn thỏa.
Đây là lần đầu hai người chạm mặt sau vụ ẩu đả lần trước. Ngôn Hòa được thư kí dẫn vào, nhìn sắc mặt có vẻ tạm bình tĩnh, nói năng không dọa dẫm đâm thọc.
Cả hai ngồi đối diện nhau giữa văn phòng rộng rãi, tuy cách tầm mười mấy mét nhưng bầu không khí yên ổn hơn đợt trước nhiều – chủ yếu là nhờ thái độ của Ngôn Hòa.
Có vẻ Ngôn Hòa đã đưa ra một quyết định trọng đại, anh lấy một tập tài liệu trong cặp ra để lên chiếc bàn trà trước mặt, rồi nêu vốn liếng đặt cược của mình.
Vạn Khoảnh chỉ lo thưởng thức khung cảnh Ngôn Hòa bắt buộc phải xuống nước xin xỏ chứ cũng chẳng nghe kĩ, đại ý là Ngôn Hòa sẽ nhượng bao nhiêu cổ phần tài sản của bản thân, miễn là Vạn Khoảnh thả Mục Tinh Dã ra.
"Mày yêu nó thật đấy nhỉ!"
Vạn Khoảnh ung dung châm điếu thuốc, rít mỗi một hơi rồi kẹp ở ngón tay đong đưa, điếu thuốc cháy dần một đoạn dài, bong ra rơi xuống chiếc gạt tàn đồng theo động tác của gã.
"Thuốc hút rồi mà mày cũng lấy à?"
Gã phì cười, nhìn đối phương rõ xấu xa.
Ngôn Hòa bỏ ngoài tai lời khiêu khích của gã, ngón trỏ gõ lên tập tài liệu đang đặt dưới tay:
"Mày không đọc thử xem à? Biết đâu lại hứng thú đấy."
Vừa nói anh vừa đứng dậy cầm lấy tập tài liệu, tiến đến gần bàn làm việc của Vạn Khoảnh.
Vạn Khoảnh thờ ơ duỗi tay ra định nhận.
Biến cố xảy ra chỉ sau đúng một giây, rõ ràng lúc Ngôn Hòa thình lình bổ nhào tới thì Vạn Khoảnh đã rơi vào thế bị đánh úp hoàn toàn.
Gã bị Ngôn Hòa vòng một cánh tay sang quặp ngay lấy cổ khi còn đang ở trạng thái không hề đề phòng – cả hai đang trong văn phòng giữa ban ngày ban mặt, huống hồ người trưởng thành đều hiểu ngoài để hả giận ra thì bạo lực căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, Ngôn Hòa đâu ấu trĩ thế, Vạn Khoảnh cũng không nghĩ chỗ tiền cược Ngôn Hòa mang đến lại chỉ là vỏ bọc che mắt – sau hàng loạt tình huống bất khả thi chất chồng, cuối cùng gã phải trả giá vì sự sơ suất của chính bản thân.
Ngôn Hòa ghì siết gã xuống bàn làm việc, tận dụng trọng lượng cơ thể đè lại nửa người trên đang cố giãy giụa của gã, tay phải rút kim tiêm trong túi ra rồi mắm môi mắm lợi cắm thẳng vào tĩnh mạch cảnh ở cổ gã.
Vạn Khoảnh chỉ thấy cổ mình thoáng lành lạnh, sau đó Ngôn Hòa lập tức đứng thẳng dậy tách ra.
Toàn bộ quá trình không cần tới 3 giây.
"Mày tiêm gì vào người tao?" Vạn Khoảnh cau mày nhìn Ngôn Hòa, động tác tương đối trì trệ.
Cơn tê liệt ập tới ngay tức khắc, đại não bắt đầu lơ mơ, cơ bắp toàn thân dần dà thả lỏng, rã rời như vừa qua cơn nhậu nhẹt say khướt, gã cảm nhận được là cơ thể và ý thức của mình đang trượt dài xuống một nơi nào đó nhưng lại không thể nào điều khiển nổi.
Scopolamine.
Ngôn Hòa phun ra một từ mà Vạn Khoảnh không biết, nhưng chắc hẳn không phải thứ gì hay ho. Quả nhiên Ngôn Hòa lại nói,
"Tiêm đủ liều phù hợp có thể đưa người ta vào trạng thái an thần đặc thù, vô thức trả lời đúng những gì được hỏi."
Ngôn Hòa giữ im lặng mấy giây rồi mở miệng:
"Mày hận tao từ hồi bé nhỉ?"
Hận chứ... Vạn Khoảnh ngã ngồi ra ghế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!