Chương 36: Chỉ một khoảnh khắc

Bầu không khí im lìm gượng gạo cứ như thực thể, Mục Tinh Dã nghĩ, chắc là Ngôn Hòa đang tức giận.

Chỗ dây mây trên ghế đang ngồi đã bị cậu cậy bung mất một miếng nhỏ, ngón tay đỏ bừng nứt ra, tứa máu.

Mãi Ngôn Hòa chẳng nói gì, Mục Tinh Dã thấy đến lúc phải ra về thôi. Cậu giấu tay ra đằng sau, đứng dậy bảo: "Anh Ngôn, em đi đây ạ, anh nghỉ ngơi đi nhé."

Cậu chưa nhấc chân đi được, vì Ngôn Hòa bất chợt hỏi cậu: "Đi đâu?"

"Về nhà ạ."

"Tôi hỏi em là sắp tới định đi đâu." Ngôn Hòa ngước mắt trông cậu, rồi lại hạ tầm nhìn liếc sang mặt ghế, "Hôm nay em đến gặp tôi, là đã có kế hoạch tương lai rồi đúng không?"

Mục Tinh Dã bị anh đưa mắt ra hiệu, đành phải ngồi xuống lại.

Cậu không giấu: "Em muốn xuống phía nam, quê Tiểu Khê có khu nghỉ dưỡng, em định làm việc ở đó."

Cơ bắp căng cứng khắp người Ngôn Hòa thả lỏng hơn chút, ít nhất có Khương Tiểu Khê thì Mục Tinh Dã không đến nỗi phải lẻ loi một mình.

"Thay đổi môi trường một tí cũng được," Ngôn Hòa hỏi, "đến bao giờ về?"

"... Chắc là, không về nữa đâu ạ." Mục Tinh Dã đáp.

Tiếng muỗi kêu vo ve giữa hè râm ran lan ra từ bốn phương tám hướng đâm thẳng vào màng nhĩ Ngôn Hòa, anh thấy hình như trái tim mình đang lơ lửng giữa không trung, sẽ bị một bàn tay bóp nát bất cứ lúc nào.

Lúc này đây Ngôn Hòa mới chịu thừa nhận, ý nghĩa thực sự của câu "Sau này làm bạn" mà vừa nãy Mục Tinh Dã nói đúng thật chỉ là ý trên mặt chữ vậy thôi.

Mục Tinh Dã đứng dậy, cậu buộc phải đi. Nấn ná thêm một giây nữa thì cậu sợ mình lưu luyến mất, sợ mình đổi ý, sợ mình quên hết tất thảy nhào vào lòng Ngôn Hòa lần nữa, nói với anh là mình yêu anh, muốn có anh, mong được ở bên anh suốt quãng đời còn lại.

Vậy không được, làm vậy không đúng.

"Anh Ngôn, em, sau này em sẽ không bám riết lấy anh đâu ạ, chúc anh mãi hạnh phúc mỹ mãn cả đời." Mục Tinh Dã nói vội vã qua quít như đang bỏng lưỡi, sợ lần này mà không nói hết sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nào khác nữa.

Nói xong cậu bỏ chạy. Lao như bay về phía cổng chính.

Gió thổi thốc vào chiếc áo phông trắng của cậu làm nó căng phồng phấp phới. Tim cậu đập thình thịch rất nhanh, lồng ng. ực cũng bị chèn ép vì tốc độ chạy quá đà, bức bối khủng khiếp. Hình như Ngôn Hòa gọi cậu một câu đằng sau mà cậu cũng không dừng chân, cậu chạy liền một mạch ra khỏi cổng rồi lại cắm đầu vào với màn đêm.

Một chiếc xe màu đen lao vun vút tới chào đón cậu, phanh lại cách cậu chưa đầy 2 m.

——

Rất nhiều thứ trời xui đất khiến xảy ra chỉ trong đúng một khoảnh khắc mà thôi. Nó khiến cho hàng bao năm về sau, khi nhớ về buổi tối nay, về giây phút này, Ngôn Hòa vẫn không đủ dũng khí để đối diện tất thảy. Chưa bao giờ anh bộc bạch sự hối hận của mình, nhưng không một phút một giây nào là anh không ăn năn.

Hối hận vì không cản Mục Tinh Dã lại, ăn năn vì vào thời khắc cuối cùng đã chọn đi ngược với trái tim mình.

——

Hình như anh nghe thấy tiếng phanh xe rít lên cách đây không xa, nhưng ngay sau đó tiếng chuông điện thoại đột ngột kêu vang đã chặn bước chân đang định đuổi theo ra của anh lại.

Giọng y tá trưởng xúc động báo cho anh, Ngôn Tương An tỉnh lại rồi.

Ngôn Hòa chấn động trong lòng, anh liếc về phía cổng chính nơi Mục Tinh Dã đã lao đi thêm một lần cuối, rồi xoay người chạy về phía tòa phòng bệnh nội trú.

Các bác sĩ điều trị chính nhanh chóng có mặt, bắt đầu hội chẩn xuyên đêm, thực ra không cần thiết phải hô hào hùng hậu đến vậy nhưng địa vị của Ngôn Tương An lù lù ra đó, dù đây chỉ mới là trạng thái tỉnh táo tự nhiên sau khi hồi phục khá tốt, cả nhóm cũng vẫn tập trung để lập tức xác định kế hoạch chữa trị cải thiện bước tiếp theo.

Ngôn Tương An tỉnh táo được đúng vài phút, trông thấy con trai túc trực bên giường bệnh, chú chỉ chớp mắt nhè nhẹ xong là đã cạn kiệt sức lực, nhanh chóng thiếp đi thật say. Bác sĩ vội giải thích đây là hiện tượng rất bình thường, nhưng lần này ngủ thì sẽ ngủ thật, sang hôm sau là dậy, không cần phải lo lắng.

Ngôn Tương Duyệt và Ngôn Thành nhận được tin ngay tối hôm ấy nhưng Ngôn Hòa không để hai người đến. Đi được đến nơi cũng lặn lội, người thì ngủ từ lâu rồi. Còn phía Ngôn Niên thì mọi người sợ cụ già bị kích thích quá độ nên chờ hôm sau mới báo tin.

Quả đúng như bác sĩ nói, sang sáng hôm sau xem như Ngôn Tương An đã tỉnh hẳn, người nhà họ Ngôn túm tụm cả trong phòng bệnh, dĩ nhiên phải cùng nhau trải qua một phen xúc động cảm khái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!