Chương 34: Đừng hận cậu ta, cũng đừng yêu cậu ta

Sấm chớp đồng loạt nổ đùng bên ngoài cửa sổ, căn phòng khách chỉ đang bật hai chiếc đèn vàng rọi tường bất chợt sáng lóa như ban ngày, hai người đối chọi nhau giữa bầu không khí rất quái gở, mạnh yếu rõ rệt nhưng đôi bên đều phải cồn cào.

Hơi thở run run của Mục Tinh Dã tách ra khỏi bối cảnh hỗn độn rồi lờn vờn bên tai, nhanh chóng gọi Ngôn Hòa đã sắp mất kiểm soát bình tĩnh trở lại.

Anh đứng thẳng lưng lên, bỏ tay khỏi người Mục Tinh Dã, lạnh lùng nói:

"Đáng tiếc là tôi thì không."

Trí nhớ sau đoạn ấy rất nhòe nhoẹt, Mục Tinh Dã không mường tượng được rõ, đợi đến lúc khôi phục ý thức, mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng, đây là phòng ngủ cho khách trong nhà Ngôn Hòa.

Cậu từng ngủ ở đây suốt 3 tháng, ấy là quãng thời gian vụng trộm mới có, chứa đựng hạnh phúc vui sướng ngắn ngủi, chứa đựng nỗi chờ mong cả ấp ủ, cả hiển hiện, được rồi lại mất trước tình yêu của cậu, nhưng giờ đây những thứ này đều đã hóa thành hoa trong gương trăng trong nước, tan tành tựa bong bóng.

Căn phòng cực kì yên tĩnh, cậu chậm chạp xuống giường, mắt mũi tối sầm, bước chân cũng bồng bềnh lờ đờ, hơi thở phả ra từ khoang mũi nóng hổi. Chắc lại sốt rồi, dầm mưa xong còn gấp gáp nóng nảy, không ốm mới là lạ.

Mở cửa ra thì thấy Bùi Nguyệt đang thẽ thọt nói chuyện điện thoại trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng động Bùi Nguyệt lập tức đứng bật dậy, nói nhanh mấy câu với bên kia rồi cúp máy luôn.

"Anh Mục, anh có thấy đỡ hơn không ạ?"

Bùi Nguyệt hỏi.

"Vừa nãy... là anh Ngôn ạ?" Mục Tinh Dã nhìn đăm đăm chiếc điện thoại trong tay cô, hỏi một câu khác.

"Vâng, vừa nãy sếp Ngôn gọi sang hỏi thăm tình hình anh." Bùi Nguyệt giải thích,

"Anh lên cơn sốt, ngủ mê man suốt từ hôm qua đến giờ, sếp Ngôn không yên tâm để anh ở nhà một mình nên gọi tôi sang trông."

Mục Tinh Dã nuốt nước bọt đầy khó nhọc, cổ họng cứ đau rát. Bùi Nguyệt để ý thấy ngay tức khắc, rảo bước ra bàn ăn rót một cốc nước sang đưa cho cậu:

"Giờ có thấy đỡ hơn không ạ? Trước khi đi sếp Ngôn đã gọi bác sĩ sang tiêm cho anh đó ạ."

Vừa nói cô vừa cầm nhiệt kế điện tử lên, bấm một cái trước mặt Mục Tinh Dã, 37,8°C, vẫn hơi sốt nhẹ.

Mục Tinh Dã đứng cứ lảo đảo lắc lư, tay Bùi Nguyệt cầm nhiệt kế duỗi lại gần xong nhấc ra rồi cậu mới tránh né chậm mất nửa nhịp. Không hiểu sao, bây giờ cậu thấy bài xích trước mọi thứ có liên quan đến Ngôn Hòa.

Cậu vẫn nhớ loáng thoáng hình ảnh mình cầu xin Ngôn Hòa trước khi ngất xỉu.

"Anh Ngôn, có phải em làm gì cũng chẳng được nữa không..." Cậu không biết phải nói gì thêm, nghe thấy Ngôn Hòa đáp

"Đáng tiếc là tôi thì không được" xong cậu mới hoang mang phát hiện, hóa ra bất luận mình đánh đổi những gì, có vùi mình xuống tận cát bụi hèn kém mấy nữa thì người ấy cũng tuyệt đối không thỏa hiệp trước vấn đề này.

Hóa ra mình vô dụng thế ư!

Ngôn Hòa từ từ tẽ từng ngón tay cậu ra một, rồi xoay người bỏ đi. Cậu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, định đuổi theo nhưng bước chân lại nặng trĩu ngàn cân, ngay giây tiếp đó cậu mất sạch ý thức, khung cảnh cuối cùng trong đầu là bóng lưng Ngôn Hòa đã đi vào đến cửa.

—— Có thể che mưa chắn gió, mà cũng có thể dứt khoát nhẫn tâm.

Đến tận lúc Mục Tinh Dã đã ra đến cửa Bùi Nguyệt mới tin là cậu định bỏ về thật.

Nếu cậu thật sự muốn đi thì Bùi Nguyệt không cách nào cản. Có bệnh tật ốm yếu mấy thì Mục Tinh Dã cũng là phái nam trưởng thành. Với cả làm sao cô dám ngăn trở Vợ sếp tương lai đây!

Cô đành dịu giọng bảo:

"Anh Mục, giờ anh vẫn chưa cắt sốt hẳn, anh nghỉ ngơi thêm lát đã được không?" Thấy cậu không hề dao động, Bùi Nguyệt nói tiếp:

"Vậy anh chờ một tí thôi, để tôi gọi lại cho sếp Ngôn một cuộc."

Cuộc gọi kết nối rất nhanh, Mục Tinh Dã nhận lấy điện thoại, áp vào tai mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!